Anh vẫn nhớ rõ cảm giác mê hồn khi ôm lấy cơ thể của cô...
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn. Anh kìm nén dục vọng trong lòng, dịu dàng nói với cô: “Em đã hỏi anh hai lần... Em hỏi anh có yêu em không. Ôn Noãn, hiện tại anh có thể trả lời em. Anh yêu em... Chắc chắn là như vậy."
Trước đây anh khinh thường những lời thề non hẹn biển buồn nôn này, cũng rất ít khi nghĩ tới.
Nhưng anh biết tâm bệnh của cô ở đâu, là cô cảm thấy anh không yêu cô...
Anh biết lúc này nói ra cũng không thể lay động được. cô, chỉ là anh vẫn muốn nói cho cô biết!
Mặc dù anh không thèm để Chu Mộ Ngôn vào mắt, nhưng sự xuất hiện của cậu ta vẫn khiến anh phải bối rối, vốn dĩ anh muốn chậm rãi bù đắp cho cô.
Hoắc Minh nói xong, mắt Ôn Noãn đã đỏ ngầu.
Những lời cô đã từng hy vọng được nghe, bây giờ anh mới nói ra thì còn có ý nghĩa gì?
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đã thốt lên mấy chữ: “Tôi không cần.”
Cô định rời đi...
Hoắc Minh bắt lấy tay cô: “Ôn Noãn, rất xin lỗi, anh đã làm em buồn.”
“Buông tay!”
Giọng Ôn Noấn run lên nhè nhẹ, cô hất tay anh ra rồi nhanh chóng rời đi... Cô đã từng thích anh đến vậy, bọn họ đã từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cũng đã từng khiến cô tổn thương sâu sắc đến thế.
Trước mặt Hoắc Minh, cô luôn có thể giả vờ thờ ơ!
Ôn Noãn ngồi vào xe, mắt vẫn hơi hồng hồng.
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn đã ở trên xe từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương chiếu hậu thì lập tức nhảy dựng: “Đậu mát! Cô gặp tên họ Hoắc kia rồi có đúng không? Cô vẫn còn thích anh ta?”
“Không có!”
Khuôn mặt đào hoa vốn luôn mang nụ cười của Chu Mộ Ngôn lúc này lại đột nhiên lạnh xuống: “Phủ nhận nhanh như vậy, hẳn là trong lòng có gì mờ ám nhỉ? Ha...”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Chu Mộ Ngôn, cậu cứ đi theo trêu chọc tôi, thực ra mục tiêu thực sự của cậu là Hoắc Minh đúng không?”
Con sói nhỏ lập tức trở nên không vui.
“Đật! Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, ông đây không thích đàn ông!”
Nhưng sau đó cậu ta cũng nói ra sự thật: “Lúc ở thành phố H, anh ta xúc phạm tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Lúc đó ông đây cũng tặng cho anh ta một món quà lớn, ai ngờ anh ta thấy gái đẹp cũng không chút dao động, tôi thực sự nghi ngờ chức năng của anh ta có vấn đề!”
Ôn Noãn dựa vào ghế sau.
Cô ngơ ngác lắng nghe, hoảng hốt nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy.
Năm ngoái, Hoắc Minh đi công tác ở thành phố H, là vụ án của Chu Truyền Nhân, chuyện Chu Mộ Ngôn nói hẳn là chuyện đêm đó!