Hoắc Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Cảnh Niên đã dẫn Kiều An tới bàn chào hỏi.
Kiều An lại tiếp tục khoe mẽ, gọi Hoắc Chấn Đông một tiếng.
Hoắc Chấn Đông rất không thích cô ta, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp lại, sau đó chuyển sang nói chuyện với Kiều Cảnh Niên. Kiều An thấy Hoắc Minh không quan tâm tới mình thì nở nụ cười yếu ớt, nói: “Em vừa gặp Ôn Noãn, vốn định giải thích với cô ta, nhưng không ngờ cô ta đã vượt qua được nỗi đau thất tình rồi, yêu đương với một tài xế, còn đưa cả đến bữa tiệc hôm nay!”
Tài xế?
Hoắc Chấn Đông nhìn sang bàn bên kia, ừ, chính là thằng nhóc hoạt bát đó.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống tài xế mà!
Chu Truyền Nhân cũng tò mò, tùy ý liếc mắt qua, sau đó mất bình tĩnh.
Con bướm sặc sỡ đang ngồi giữa đám phụ nữ kia không phải chính là đứa con trai bảo bối nhà ông ta sao! Ha ha... Vẻ mặt kia rất vui vẻ mà, nào có thấy nửa phần sa sút?
Sắc mặt Chu Truyền Nhân lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đó là con trai của tôi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An cứng đờ!
Gì chứ... Không phải tài xế, mà là con trai độc nhất của ông chủ lớn trong giới kinh doanh, người sở hữu khối tài sản trị giá trăm tỷ, Chu Truyền Nhân?
Hoắc Chấn Đông cười nói: “Hóa ra là Mộ Ngôn!”
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, nói đầy sâu xa: “Chúc mừng Tổng Giám đốc Chu đã tìm được con trai, xem ra... Trên máy bay riêng trở về thành phố H của Tổng Giám đốc Chu sẽ không còn cô đơn nữa rồi.”
Chu Truyền Nhân chăm chú nhìn sang bên kia.
Ông ta phát hiện ra cô gái ngồi bên cạnh con sói nhỏ nhà mình cũng không tồi, rất chững chạc, Mộ Ngôn rất tôn trọng cô, thỉnh thoảng còn chăm sóc cô một chút... Đứa con này của ông mà cũng biết chăm sóc người khác!
Chu Truyền Nhân nghĩ ra gì đó!
Ông ta đứng dậy, đi tới bàn bên kia, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai nhà mình: “Thằng nhóc này, con thật có bản lĩnh!”
Chu Mộ Ngôn cũng không có ý định trốn tránh.
Cậu ta đứng dậy, còn cợt nhả kéo Ôn Noãn đứng dậy theo: “Bố, bố cũng đến ạ!”
Chu Truyền Nhân không khỏi nghĩ nhiều, cười ha ha: “Bạn gái mới hả?”
Ôn Noãn nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên trước mặt, lập tức nói: “Tôi không phải... Tôi...”
Con sói nhỏ nhiệt tình giới thiệu: “Bố, cô ấy là bà chủ của con! Lúc con đang lưu lạc đầu đường xó chợ đã cho con đồ ăn thức uống, còn cho con một công việc, bây giờ con vẫn đang ở nhà của cô ấy, đối xử với con rất tốt!”
Chu Truyền Nhân lại liếc mắt nhìn Ôn Noãn!