“Ông đây không phải để bán!”
Ôn Noãn vừa uống trà vừa đọc báo, nói: “Không phải cậu thích ánh mắt mến mộ của phụ nữ sao? Bây giờ vừa có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cậu, vừa tăng doanh thu cho trung tâm âm nhạc, một mũi tên trúng hai đích.”
Chu Mộ Ngôn giật lấy tờ báo trong tay cô.
“Tôi muốn được tăng lương!”
“Còn nữa, tôi muốn mua quần áo... Tôi phải đi cùng cô tới lễ cưới mà, cô mua cho tôi một bộ vest.”
Cậu ta cứ nghĩ Ôn Noãn sẽ từ chối, không ngờ lại nhận được sự đồng ý của cô.
Ôn Noãn gật đầu: “Được, tôi chia cho cậu năm phần trăm hoa hồng trên tổng doanh số bán hàng! Quần áo sẽ mua cho cậu trước, sau đó trừ vào tiền hoa hồng sau.”
Chu Mộ Ngôn vô cùng ghét bỏ: “Keo kiệt... Hơn nữa, cô để ông đây ngồi ở đấy, thế cuối cùng là cô mở trung tâm âm nhạc hay mấy câu lạc bộ đen tối hả?”
Ôn Noãn tiếp tục đọc báo: “Không thích thì thôi!”
“Làm làm làm! Ông đây làm là được chứ gì!" Con sói nhỏ lầm bầm: “Mua quần áo đắt một chút, tôi không mặc trang phục rẻ tiền!”
Ôn Noãn cảm thấy hẳn là nên chỉ chút tiền cho cậu ta.
Cô đưa cậu ta tới trung tâm thương mại mua một bộ vest màu nâu sẫm, mười hai nghìn, giá vừa phải.
Con sói nhỏ không vui: “Quần áo rẻ thế này mặc kiểu gì?”
Thực ra khi cậu ta mặc vào nhìn cũng rất phong cách, đặc biệt là đôi chân dài kia...
Ôn Noãn không chiều theo ý cậu ta.
Cô vừa quẹt thẻ vừa lạnh lùng nói: “Tiền lương của cậu chỉ có tám nghìn thôi!”
Chu Mộ Ngôn tính toán một chút, tám nghìn còn không đủ để mua một đêm với gái, vậy nên cậu ta lập tức vui vẻ lay người Ôn Noãn, miệng ngọt xớt: “Tổng Giám đốc Ôn, lúc cô quẹt thẻ thực sự xinh đẹp vô cùng!”
Ôn Noãn đưa hóa đơn cho cậu ta: “Tôi đã nói rồi, cậu có năng lực trở thành cái tên đứng đầu bảng!”
Chu Mộ Ngôn không hề xấu hổ.
Cậu ta sải đổi chân dài đi theo sau Ôn Noãn, vô cùng khúm núm: “Làm thế nào bây giờ, tôi chỉ muốn phục vụ một mình Tổng Giám đốc Ôn thôi.”
Nhân viên bán hàng đỏ mặt!
Những lời này có thể nghe được sao?
Ôn Noãn xoay người mỉm cười: “Mua quần áo mới, phục vụ hết mình cho trung tâm âm nhạc.”
Lời của cô có ý nhắc lại chuyện đó, con sói nhỏ lại nhảy dựng lên: “Này, tôi nói rồi mà, ông đây không phải đồ để bán.”
Ngày cưới của Cảnh Từ. Ôn Noãn nhìn thiệp mời, hơi thất thần.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã nửa năm trôi qua, Cảnh Từ kết hôn, Cảnh Sâm và Bạch Vi dường như cũng rất hợp nhau, những người bên cạnh cô đều dần dần có người bầu bạn...
Chu Mộ Ngôn thay bộ vest, khi tiến vào thì thấy Ôn Noãn đang ngẩn người.
Cậu ta dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy thiệp mời từ trong tay cô, bắt đầu ồn ào: “Vẫn đang nhớ thương tình nhân cũ của cô à?”
Mặt Ôn Noãn không chút thay đổi: “Nhớ rõ thân phận của cậu!”
"Tôi biết, tài xế thôi mà!” Chu Mộ Ngôn liếc cô: “Này,
không phải là tối nay phải gặp cái tên giả vờ đạo mạo họ Hoắc kia, cô sợ không dám đi nên mới kéo tôi theo để tiết thêm can đảm đấy nhé... Tôi đã nói mà, sao tự nhiên cô lại tiêu tiền cho tôi cơ chứ!”
Càng nói về sau cậu ta càng có vẻ bất mãn.
Ôn Noãn lấy lại thiệp mời, nghiêm mặt nói: “Cậu không muốn đi cũng được, ở trên xe đợi tôi!”
Sao Chu Mộ Ngôn có thể đồng ý chứ? Cậu ta chạy từ thành phố H đến thành phố B, làm tài xế trong cái công ty nhỏ bé tồi tàn này chỉ vì quá ghê tởm tên họ Hoắc kia, hôm nay chính là một cơ hội tốt!
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Ôn Noãn dẫn Chu Mộ Ngôn lên lầu.