Bởi vì bố cô đã qua đời.
Trong đêm này, cô đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn?
Sắc mặt Hoäắc Minh dần như không còn giọt máu, anh có loại dự cảm, anh và Ôn Noãn thật sự đã kết thúc!
Hoắc Minh chạy đến bệnh viện.
Người nhà họ Ôn vẫn còn ở đó, còn có vài người bạn thân cũng đến.
Họ tiễn Ôn Bá Ngôn sang một thế giới khác, Ôn Noãn ngồi trên xe lăn, cả người mặc bộ đồ đen, phía trước ngực được cài
một bông hoa nhỏ màu trắng.
Cô trông gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo vốn đã nhỏ, cằm càng nhọn hơn.
Hoäc Minh đến, Ôn Noãn chỉ yên lặng nhìn lướt qua, không mang quá nhiều cảm xúc.
Không yêu, cũng không hận!
Ngược lại là Khương Duệ không nhịn được, tiến lên nắm cổ áo của Hoắc Minh xách lên, hung hăng nói: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Lúc Ôn Noãn bất lực anh đang ở đâu? Lúc này anh cũng đừng tiếp tục giả mù sa mưa!”
*giả mù sa mưa: giả vờ không biết, không thấy rõ, hoặc lừa dối, trốn tránh trách nhiệm.
Cậu ta hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Em đã nói từ trước, anh không trân trọng cô ấy em sẽ đánh anh!”
Hoắc Minh dùng sức đẩy Khương Duệ ra.
Khương Duệ còn muốn gây lộn, muốn đánh nhau với Hoắc Minh!
Cậu ta nhớ tới dáng vẻ hôm qua của Ôn Noấn, vành mắt cậu ta đỏ lên, kiểu người con gái như Ôn Noãn thế này vốn nên được đối xử thật tốt, cái tên Hoắc Minh khốn khiếp này!
Ôn Noãn can ngăn cậu ta.
Hoäc Minh nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt của Ôn Noãn, anh muốn ôm chầm lấy cô.
Ôn Noãn không cho.
Cô nhẹ nhàng nói lời khách sáo với anh: “Bố tôi có thể được minh oan, đều là nhờ luật sư Hoắc, bây giờ ông đã ra đi, luật sư Hoắc sẵn lòng đến thắp nén nhang, tôi rất cảm kích!”
Hoắc Minh đứng ngây ngốc ở đó.
Họ gần như bàn đến chuyện kết hôn, không lâu trước đó lúc anh ôm cô, Ôn Noãn nhất thời xúc động, gọi một tiếng: “Minh”.
Bây giờ, cô lại hời hợt gọi anh là luật sư Hoắc.
Ba chữ này giờ nghe thật chói tai.
Nhưng bây giờ, trong tang lễ đơn giản do nhà họ Ôn sắp xếp, có bị nói gì anh cũng phải nhịn xuống!
Hoắc Minh vẫn không rời đi.