Khương Lan Thính tiễn An Nhiên rời đi.
Thế rồi anh lại vô tình gặp được anh vợ Hoäc Doãn Tư ở sân bay.
Ở thành phố B, nếu xét xem có ai còn tự phụ, cao ngạo hơn cả Khương Lan Thính, lại còn thích làm bộ làm tịch, tất cả chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hoäc Doãn
Tư là một trong số đó.
Lúc này, ông chủ của Tập đoàn Hoắc Thị, Hoäc Doãn Tư đang ngồi ở quán cà phê trong sân bay.
Anh ấy mặc một bộ âu phục thoải mái màu be, im lặng ngồi ở đằng kia, ly cà phê trước mặt không vơi một chút nào, nhìn giống như đang đợi ai đó.
An Nhiên đẩy cửa đi vào: “Hoắc Doãn Tư, sao anh lại tới đây?”
Hoắc Doãn Tư giương mắt, nhìn chăm chú vào vợ mình vài giây, sau đó đứng dậy nắm lấy tay cô ấy: “Nhớ em nên tới đây.”
An Nhiên hỏi về sức khỏe của con.
Mặt Hoäc Doãn Tư không đổi sắc: “Giờ đã khỏe rồi! Lúc này tới lượt anh không thoải mái.”
An Nhiên:...
Khương Lan Thính ở phía sau ho nhẹ một tiếng, gọi: “Anh hai!”
Ban đầu hai mắt của Cậu ấm Hoắc đang chan chứa tình cảm nhưng lúc nhìn về phía Khương Lan Thính lại khôi phục sự bình tĩnh, không chút để ý: “Lan Thính cũng ở đây sao.”
Còn giả vờ giả vịt nữa!
Khương Lan Thính cũng rất biết diễn, rụt rè nói: “Vâng, tới đây thăm Hoắc Kiều, vừa mới đưa chị hai qua đây.”
Hoäc Doãn Tư gật đầu: “Xem ra chuyện tình cảm của hai đứa cũng tốt.”
Khương Lan Thính hơi mỉm cười, thông minh không đáp lại, được hay không đều do người phụ nữ về nhà mẹ đẻ nói ra... Hoắc Kiều cảm giác ổn, tình cảm của bọn họ mới được xem là thật sự ổn, anh nói thì không tính.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư giơ tay nhìn đồng hồ một chút.
Anh nói: “Sắp tới thời gian cất cánh rồi! Anh và An Nhiên về thành phố B trước, Lan Thính, hẹn gặp ở thành phố BI”
Gần đây có một dự án, cả hai người bọn họ đều muốn đấu thầu. Xem như là đối thủ.
Khương Lan Thính nghiêng người, gật đầu: “Anh hai, chị hai, hẹn gặp ở thành phố B”
Hoäc Doãn Tư cầm lấy một túi giấy, đưa cho Khương Lan Thính: “Cái này gửi cho Hoäc Kiều, nhờ cậu đưa cho con bé.”
Khương Lan Thính ngơ ngẩn.
Hoäc Doãn Tư đoán ra tâm tư của anh, giọng nói bình tĩnh: “Không phải ngày lễ thì không thể tặng sao? Lan Thính, chuyện làm ăn cậu làm rất tốt nhưng đối xử với vợ cũng có phần hơi lạnh lùng.”
Khương Lan Thính cầm túi, sờ mũi.
Anh cũng thầm kiểm điểm lại trong lòng.
Quả thật, từ sau khi bọn họ quay lại với nhau, dường như anh đã thể hiện rất tốt nhưng tất cả những thứ đó cũng đều là vì anh muốn báo đáp cho cô, thật ra anh cũng rất lo lắng, rất ít khi có thể tận hưởng khoảnh khắc đó, tận hưởng dáng vẻ vui sướng của cô.
Khương Lan Thính nhận lấy đồ, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy eo của vợ, cuối cùng còn tặng anh một gương mặt tươi cười: “Nếu thật sự đã làm lành, tranh thủ thời gian sinh thêm một bé gái, anh thấy Hoắc Kiều còn được, gần đây có phải do cậu bận quá không, chân tóc hơi cao hơn rồi! Đàn ông đến độ tuổi trung niên ai rồi cũng sẽ hơi đuối mà thôi!”
“Hoắc Doãn Tư!”
An Nhiên nhịn không được gọi tên anh ấy.
Hoắc Doãn Tư ôm lấy cổ vợ mình, vẫn ân ái như hồi chưa kết hôn, An Nhiên đứng trước chiều cao 186cm của anh ấy trông có vẻ cực kỳ nhỏ xinh, hình ảnh
kia cũng vô cùng hài hòa.
Hoắc Doãn Tư quay mặt sang nhìn vợ, để lại một câu: “Đi đây!”
Khương Lan Thính trở lại khách sạn. Hoäc Kiều đã tắm xong, còn cố ý gọi cơm Tây cùng một chai rượu vang đỏ. Cô đang đợi anh.
Cơm Tây đã được bày biện xong, rượu vang đỏ cũng đã được rót ra, Hoắc Kiều đang dựa vào sô pha xem kịch bản, chưa uống một ngụm nào...
Khương Lan Thính từ từ đóng cửa lại.
Anh đặt túi giấy và một bó hoa tươi ở bên người cô, cũng cúi người hôn cô một cái thật dịu dàng: “Quà do anh hai của em đưa, hoa mua trên đường trở về, thích không?”
Hoäc Kiều ôm hoa lên trước, ngửi nhẹ: “Thích!”
Sau đó cô lại mở túi giấy ra, không phải là châu báu trang sức quý giá gì mà là một khối Rubik phiên bản giới hạn, đã không còn sản xuất ra thị trường, Hoäc. Doãn Tư lấy được rồi tặng cho Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều cầm trong tay, yêu thích không nỡ buông ra.
Khương Lan Thính có hơi ghen tị, thế nhưng lúc này anh lại càng muốn nhìn dáng vẻ cô vui mừng.
Anh duỗi tay vuốt mấy sợi tóc của cô lên, lẩm bẩm: “Nếu em thích, lần sau anh giúp em sưu tập... Vừa lúc sau này cũng cần mua đồ chơi cho Khương Sanh.”
Cứ yêu chiều hai người cùng một lúc.
Hoắc Kiều không đồng ý cũng không từ chối, cô mặc áo tắm, đôi chân dài bắt chéo, trông vô cùng thoải mái, nhàn nhã.
Khương Lan Thính tháo cà vạt: “Anh tắm đã, rồi cùng nhau ăn cơm!” Cô khẽ ừ, đưa cho anh một viên kẹo Thụy Sĩ. Anh cúi đầu nhìn, mỉm cười rồi lột vỏ ra đặt vào trong miệng.
So sánh với những cặp vợ chồng khác, thật ra bọn họ vẫn không đủ nhiệt tình, nhưng như vậy đã là rất tốt rồi... Ở chung rất thoải mái, nước chảy mây trôi.
Anh tắm xong, thay một bộ đồ tương đối thoải mái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!