Nửa đêm, Tiểu Khương Sanh được đưa đến bệnh viện, may mắn là sau khi kiểm tra xong thì không sao.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ viết hồ sơ bệnh án và kê đơn thuốc trị thương... lại ngước mắt nhìn cặp bố mẹ xinh đẹp chói mắt kia.
Trên cổ của người đàn ông có một vết cắn mờ nhạt và vài vết xước mỏng, rõ ràng là do móng tay của phụ nữ cào xước.
Bác sĩ cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Khi sinh hoạt vợ chồng cũng phải chú ý, không nên bỏ bê đứa nhỏ, có thể chờ sau khi đứa nhỏ hoàn toàn ngủ say rồi hãy làm. Nếu cần thiết, hãy đến lớp học dành cho bố mẹ và con cái đi!"
Mặt Hoäc Kiều đỏ như lửa.
Khương Lan Thính vừa sinh ra đã là con nhà quyền quý, cũng rất khó chịu.
Cả hai đều im lặng.
Bác sĩ vui vẻ, nói thêm vài câu: "Nếu thật sự không được thì buổi tối để vú em ở nhà chăm sóc cho, nói không chừng nếu nắm bắt được thời gian thì còn có thể sinh hai ba đứa cho đất nước, gen tốt nên được duy trì."
Hoäc Kiều muốn nói lại thôi.
Nhưng Khương Lan Thính lại nghiêm túc nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện,
Ngồi vào trên xe, Hoắc Kiều chăm sóc cho Tiểu Khương Sanh ở ghế sau, cô cực kỳ đau lòng ôm con trai, nhưng thật ra Tiểu Khương Sanh rất ngoan, đã nín khóc từ lâu, vẫn ôm đầu mẹ và cười ngây ngô, kêu la dữ dội.
Khương Lan Thính không nhịn được cười: "Thằng nhóc ngốc nghếch.”
Hoắc Kiều không cho anh nói: "Đầu do anh, nếu như anh không đột nhiên phát tình thì sao Khương Sanh bị ngã xuống được... Bây giờ anh còn gọi nó là thằng nhóc ngốc, cẩn thận sau này nó rút khí quản của anh đấy.”
Khương Lan Thính nhấn được thì dẫm chân ga.
Thật ra đêm khuya trên đường không có nhiều xe nhưng vợ con đều ở trên xe nên anh lái rất chậm, anh cười nhẹ: "Em có chắc là anh phát tình trước không? Sao anh nhớ là em chủ động trước nhỉ, chính em là người dùng chân quấn lấy thắt lưng anh... Bà Khương, em quên rồi sao?”
Đương nhiên Hoắc Kiều nhớ rõ.
Nhưng chuyện như thế này mà anh lại muốn lấy ra nói thì cô cảm thấy anh không hề có chút phong độ đàn ông nào cả.
Khương Lan Thính hiểu được suy nghĩ của cô, anh giữ vô lăng, rất bình tĩnh nói: 'Lát nữa bố mẹ anh tới, anh sẽ nói là anh ép buộc em, em không chịu... Nhưng anh nhất quyết đòi!”
Hoắc Kiều: ...
Có gì khác nhau đâu chứ?
Bọn họ trở về khách sạn thì thấy ông Khương và bà Khương đã đến, vừa thấy mặt là ông Khương lập tức đến ôm cháu đích tôn, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới sợ sót chỗ nào...
Tiểu Khương Sanh đáng thương bị ông nội cởi sạch quần áo giữa đêm khuya.
Mông nhỏ cũng trần truồng.
Bà Khương nhìn chỗ bị sưng cũng đau lòng đến rơi nước mắt, đấm con trai một cái: "Lan Thính, con chăm sóc con trai thế nào, con nhìn xem... thằng bé bị ngã đến mức như vậy."
Bà sợ Hoắc Kiều suy nghĩ nhiều nên lại bổ sung một câu: "Trước kia Hoắc Kiều chăm sóc rất tốt, từ khi con tiếp quản thì Khương Sanh của chúng ta lại gầy đi, xem con làm bố thế nào này.”
Hoắc Kiều...
Nhưng ông Khương lại không nuông chiều hai người bọn họ, ông Khương là người từng trải, vừa nhìn vết hôn trên cổ Khương Lan Thính đã biết bọn họ bận
rộn tạo người mà quên mất Tiểu Khương Sanh nên mới xảy ra sự cố.
Ông Khương mắng con trai: "Con đói đến mức nào chứ! Không thể chờ con trai ngủ được sao?”
Ông lại nói với Hoắc Kiều: "Sau này đừng nuông chiều nó nữa.”
Hoắc Kiều đứng bên cạnh Khương Lan Thính, nhỏ giọng nói: 'Là con ôm anh ấy trước, không cho anh ấy đi.”
Trong nháy mắt, trong căn phòng rộng lớn không còn một chút âm thanh nào.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!