Vốn dĩ Hoắc Kiều không muốn Khương Lan Thính can thiệp.
Nhưng Khương Lan Thính nhất quyết muốn nhúng tay vào việc của đoàn làm phim, anh véo mũi cô, cười nhạo: “Sau khi lấy chồng, chồng không ra mặt, còn về nhà khóc lóc với mẹ, có thấy xấu hổ không?”
Người khác có xấu hổ hay không, Hoắc Kiều không biết.
Nhưng cô không xấu hổ.
Ôn Noãn là mẹ của cô, đối xử tốt với cô là điều đương nhiên.
Cô phản bác Khương Lan Thính: "Anh ghen tị với em vì em có một người mẹ tốt thì có."
Khi nói chuyện, vẻ mặt của cô có phần thanh tao, giống như tên của cô. Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Minh và Ôn Noãn đặt cho cô cái tên này, bọn họ hy vọng cô cả đời sẽ thanh tú cao quý, không ưu sầu.
Khương Lan Thính không phản bác, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Đêm đó, anh không hề dịu dàng.
Rõ ràng ngày hôm đó đã làm ba lần, nhưng anh vẫn muốn. Hoắc Kiều thì thấy đủ rồi, nhưng vì bầu không khí hài hoà, cô vẫn ợm ờ.
Sau đó cô mệt đến mức ngủ quên, một mình Khương Lan Thính vẫn rất hăng Say.
Cô mơ màng nghĩ: Anh đúng là đói bụng!
Ngày hôm sau, Hoắc Kiều mệt chết đi được, Khương Lan Thính thì lại rạng ngời.
Hoäc Kiều không đọc kịch bản nữa mà đi ngủ bù.
Tiểu Khương Sanh hầu như đều do Khương Lan Thính trông nom, hơn nữa anh rất nghiêm túc, trông con rất chu đáo về mọi mặt... Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Lan Thính đang dạy Tiểu Khương Sanh ăn dặm. Tiểu Khương Sanh chỉ mới lớn một chút, nhưng dưới sự giáo dục của bố cũng đã ra hình ra dáng.
Có thể thấy bình thường Khương Lan Thính đã dành nhiều thời gian cho con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!