Không quá ba ngày, đã bán được.
Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”
Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”
Trong tay Ôn Noãn còn một ít.
Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.
Cô ấy muốn uống cà phê.
Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”
Chị Lê cười.
Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chỉ phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.
Chị Lê không chịu nhận.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”
Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.
Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.
Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.
Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”
Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiều thời gian chứ?
Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!
Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!
Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.
Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.
Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏil Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!
Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.
Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.
Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt:
“Chị gọi xe là được rồi.”
Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.
Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.
Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.
“Ôn Noãn..”
Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.
Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.
Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”
Hoắc Minh khẽ “ừ”
Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”
Ôn Noãn không từ chối. Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”
Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.
Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”
Ôn Noãn không phản đối.
Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!
Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”
Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.
Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.
Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”
Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.
Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.
Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”
Bầu không khí im lặng...
Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”