Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2835: Hoắc Kiều rất mệt mỏi




Hoắc Kiều rất mệt mỏi.

Cô cúp điện thoại rồi dựa vào ghế trang điểm ngủ thiếp đi, để mặc thợ trang điểm tẩy trang cho mình... Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng tỉnh dậy.

Là người đại diện gọi cô, còn mười phút nữa là đến giờ lên đường. Hoắc Kiều oán than thảm thiết.

Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng kêu gào, mang theo chút nũng nịu: "Vậy thì mười phút sau hãng gọi em! Chị không biết em buồn ngủ cỡ nào đâu."

Người đại diện tên là Chị Hồng.

Chị Hồng quay lại, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, khoát tay, khế nói: "Hết cách! Gắt ngủ, tôi không làm gì được."

Khương Lan Thính bỏ đồ trong tay xuống.

Anh bước tới chiếc ghế sô pha bên cạnh Hoắc Kiều ngồi xuống, những người khác cũng tự giác ra ngoài, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, và cả quầng thâm mờ nhạt dưới mắt, anh nghĩ, hẳn là cô chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy.

Anh không nhịn được khẽ chạm vào mặt cô.

Hoắc Kiều tưởng là chị Hồng nên vỗ một cái, tự nhiên ôm tay anh vào lòng, không cho anh cử động... Chỉ là vài giây sau, cô đột nhiên mở mắt, lẳng lặng nhìn anh.

Là Khương Lan Thính...

Cô lại nhìn đồng hồ, chỉ còn sáu phút nữa là phải xuất phát, anh đến như vậy thật ra cũng chẳng nói được mấy câu. Trước đây anh sẽ không lãng phí thời gian như vậy, anh luôn có công việc chưa hoàn thành.

Hoắc Kiều lên tiếng, giọng cô khàn khàn: "Sao anh lại tới đây?"

Khương Lan Thính nhích lại gần cô, kéo cô sang tựa vào vai mình.

Ban đầu cô cảm thấy quá thân mật...

Không muốn lắm.

Nhưng Khương Lan Thính lại rất kiên trì, cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên cũng lười phản kháng.

Khương Lan Thính thuận tay mở bát cháo trứng muối thịt nạc cho cô, nói: “Sáng nay mua ở Dung Ký, nhiệt độ vừa phải, ăn lúc còn nóng đi!”

Hoắc Kiều không từ chối, tựa vào anh ăn.

Khương Lan Thính vuốt tóc trên má cho cô, lại nói: “Năm giờ sáng anh đã dậy, pha sữa cho Khương Sanh, còn thay tã cho con, bây giờ dì giúp việc đang chăm nó. Anh mang ít đồ ăn qua cho em, với lại hôm qua đi gấp, anh cũng mang cho em mặt nạ dưỡng da và kem dưỡng ẩm em quen dùng! Thời tiết ở thành phố € khô hanh, nhớ bảo vệ da."

Hoắc Kiều nhìn anh: “Anh biết em dùng mặt nạ của hãng nào nữa à?”

Khương Lan Thính cười.

Anh nhéo má cô, hơi liếc mắt: “Trước đây anh cũng không vô tâm đến vậy.”

Ít nhất là trong khoảng thời gian họ sống cùng nhau đó.

Cô thường ném các sản phẩm chăm sóc da lung tung, anh thấy mấy lần nên không quên được.

Hoắc Kiều không nói gì thêm.

Phần cháo kia, cô ăn nửa bát rồi đặt xuống, Khương Lan Thính hỏi cô: "Sao. không ăn nữa? Không phải em thích ăn chỗ này nhất sao?"

"Mấy bộ phim tiếp theo cần giảm năm cân."

Nghe cô nói vậy, anh tự nhiên đau lòng.

Thật ra Hoắc Kiều không cần phải vất vả như vậy, nhưng anh tôn trọng lựa chọn và sự nghiệp của cô, anh sẽ không dùng suy nghĩ và mắt nhìn của mình để phán xét chuyện cô muốn làm nữa.

Chị Hồng bước vào.

Thấy hai người tựa vào nhau, thì nói đùa: “Ghét quá đi!”

Hoäc Kiều bình tĩnh lại: “Phải đi rồi à?”

Chị Hồng gật đầu nói phải, chị và hai nhân viên khác thu dọn đồ đạc đi ra ngoài trước, chỉ để lại một hai phút cuối cho Hoắc Kiều và Khương Lan Thính.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!