Toàn thân Hoắc Kiều cứng đờ.
Đã rời xa nhau quá lâu, dù sao hai người cũng xa lạ rất nhiều.
Cô hơi mất tự nhiên, vừa tiếp tục giặt quần áo của con trai, vừa nói: “Bình thường chủ yếu vẫn là người giúp việc làm, lúc nào người giúp việc không có mặt thì tôi mới phải làm.”
Khương Lan Thính không nhịn được nói: “Sau này những lúc người giúp việc không có mặt thì để anh làm.”
Mặc dù anh chưa từng đụng vào việc nhà, nhưng anh cảm thấy Hoắc Kiều nên là một cô gái mười ngón tay không dính nước xuân, sau này cô còn phải làm một ngôi sao điện ảnh, cô không nên vùi đầu vào việc nhà như vậy.
Nghe anh nói vậy, Hoắc Kiều chỉ cười nhạt: “Để sau rồi nói!”
Bởi vì cô không còn dám ôm hy vọng gì với anh nữa, là bởi vì cô đã mong chờ. rất nhiều thứ, cũng khát khao rất nhiều thứ, cuối cùng đều đổi lấy một kết cục đây thất vọng, vậy nên cô chỉ coi những lời này của Khương Lan Thính như lời ngon tiếng ngọt bình thường của đàn ông, tùy tiện nghe rồi quên đi.
Im lặng hồi lâu...
Cô đã giặt xong đống quần áo nhỏ, đang tìm chỗ phơi.
Lúc này, Tiểu Khương Sanh bắt đầu ồn ào, có lẽ đói bụng.
Cô tới chăm sóc cậu bé một cách rất tự nhiên, cô bế Tiểu Khương Sanh lên, động tác thành thạo, dỗ hai cậu, cậu nhóc kia liền vui vẻ toét miệng cười, bàn tay
nhỏ bé nắm lấy tóc của mẹ mình.
Khương Lan Thính không muốn để cô cảm thấy mình là một người chồng chỉ biết vung tay mặc kệ, bèn chủ động đi pha sữa bột.
Sau vài ngày, anh cũng thành thạo hơn nhiều.
Hoắc Kiều ôm con trai ngồi trên sô pha, Khương Lan Thính không kìm lòng được mà ngồi xổm xuống bên cạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khương Sanh, anh thấp giọng nói với Hoắc Kiều: “Thằng bé thật đáng yêu!”
Tự nhiên có thêm một cậu con trai, dù là ai cũng đều vui vẻ.
Dù sao người đau không phải anh, người chịu khổ cũng không phải anh, Hoắc Kiều không cảm kích chút nào.
Khương Lan Thính nịnh nọt nhưng không có tác dụng, anh cũng không nổi giận, anh nâng tay nhìn đồng hồ: “Anh gọi phục vụ phòng nhé? Chắc là em cũng đói rồi!"
Lần này, Hoắc Kiều cũng không mặc kệ anh, “ừ“một tiếng.
Mắt Khương Lan Thính tự nhiên đỏ lên một cách khó hiểu.
Anh im lặng nhìn Hoắc Kiều, vốn dĩ định nói gì đó nhưng vẫn quyết định không nói, đi sang bên cạnh gọi phục vụ phòng...
Sau đó, Tiểu Khương Sanh đã ngủ, chỉ còn hai vợ chồng họ đối diện với nhau.
Mặc dù là vợ chồng, nhưng lại xa cách tới cực điểm.
Hoäc Kiều nói phải về phòng tắm rửa, đến bây giờ cô vẫn chưa thay bộ váy dự tiệc trên người ra, vừa rồi khi dọn dẹp đã bị dính bẩn, nhưng cô không quá để ý.
Khương Lan Thính không nỡ để cô đi.
Anh giữ chặt tay cô, giọng trầm xuống: “Tắm ở đây đi!”
Hoäc Kiều lắc đầu: “Ở đây không có quần áo để tắm.”
Khương Lan Thính lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần thể thao từ phòng thay đồ ra đưa cho cô: “Mặc cái này trước đi! Lát nữa em mà quay về, Sanh Sanh thằng bé không tìm thấy em lại sốt ruột nữa!”
Hoắc Kiều nghĩ lại, rồi đồng ý.
Cô tắm nhanh qua một lượt, tẩy trang, để mặt mộc bước ra ngoài, đúng lúc này phục vụ khách sạn đưa đồ tới, Khương Lan Thính gọi cô tới ăn cơm, hai người cùng ngồi xuống rồi mới phát hiện ra đã rất lâu rồi hai người họ không ăn cơm cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!