Khương Lan Thính tranh thủ chút thời gian liên hệ với một nhà thiết kế nổi tiếng toàn thế giới, cuối cùng cũng quyết định được phương án.
Anh đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng 5.2 cara. Ngoài ra còn một bộ đồ ngọc lục bảo, cả hai đều là loại tốt nhất, chính là kiểu có thể truyền lại cho đời sau.
Cũng là một bộ duy nhất trên toàn thế
Nhìn bản vẽ ban đầu, trong lòng anh có một sự thỏa mãn không nói nên lời, anh nghĩ dần dần anh và Hoäc Kiều cuối cùng sẽ làm hòa với nhau, họ sẽ hạnh phúc, anh sẽ giúp cô tìm về sự yêu thích từ trước.
Sau đó, anh đến căn hộ của Hoắc Kiều, mới biết cô đã đến thành phố H. Tiểu Khương Sanh được gửi tới nhà họ Hoắc.
Đi xuống tầng, Khương Lan Thính ngồi vào xe, anh rút điện thoại ra muốn gọi cho Hoäc Kiều, nhưng cuối cùng nghĩ lại anh vẫn từ bỏ, chuyển sang gọi cho thư ký Anna: “Anna, tìm giúp tôi một chút xem khách sạn mà Hoắc Kiều ở ở thành phố H là khách sạn nào, và cả tình hình công chiếu phim điện ảnh xx nữa, tôi muốn lấy được chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Kiều, bằng bất cứ giá nào.”
Anna ở đầu dây bên kia trợn mắt nghẹn họng. Bất cứ giá nào là sao?
Trong khi Khương Lan Thính đang chờ đợi, Anna xử lý xong chuyện này, cuối cùng lấy danh nghĩa tập đoàn Khương Thị tài trợ cho buổi công chiếu ba mươi triệu, đổi lấy một chiếc vé VỊP, đảm bảo chỗ ngồi ngay bên cạnh Hoäc Kiều.
Ngoài ra, Anna còn đặt cho anh một phòng trong cùng một khách sạn, ngay bên cạnh phòng của Hoắc Kiều.
Khiến cho người ta phải tức điên nhất chính là căn phòng kia vốn đã có người khác ở, phải trả cho người ta một trăm nghìn tiền bồi thường mới lấy được căn phòng đó.
Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, Khương Lan Thính đặc biệt đi một chuyến tới biệt thự nhà họ Hoắc.
Anh muốn đưa Tiểu Khương Sanh đến thành phố H.
Thật trùng hợp là lúc này Hoắc Minh lại không có nhà, nếu không anh làm gì có hi vọng đưa được đứa trẻ đi, dù sao thì từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều có ý kiến với Khương Lan Thính.
Khi anh tới, chỉ có Ôn Noãn ở nhà.
Thái độ của Khương Lan Thính rất chân thành, Ôn Noãn đồng ý cho anh một cơ hội, nhưng có một số lời mà Ôn Noãn không thể không nói, bà nói: “Lan Thính, giữa vợ chồng luôn có những chuyện bất hòa! Nhưng cậu cẩn thận nghĩ lại xem, hai năm nay quan hệ của cậu và Hoắc Kiều lạnh nhạt, cậu đã từng cố gắng chút nào chưa, cậu đã từng nghĩ tới việc làm hòa với con bé chưa? Có phải hai đứa ngoài một cái chữ ký... thì không còn bất cứ liên hệ nào khác không?”
Khương Lan Thính bế con trai, trong lòng nặng nề. Anh thấp giọng nói rất xin lỗi.
Ôn Noãn vuốt ve Tiểu Khương Sanh, cuối cùng vẫn mềm lòng, bà nói thêm: “Mặc dù bây giờ cậu và con bé lại một lần nữa sống bên nhau, nhưng tôi nghĩ Hoắc Kiều vẫn sẽ lạnh nhạt với cậu! Không có tình cảm nào dư thừa, chỉ chấp nhận sống vậy thôi.. Nhưng Lan Thính, chấp nhận sống, cũng có điểm mấu chốt, ít nhất phải có thể gánh vác trách nhiệm, ít nhất cũng phải có thể tìm được người, nếu không thì có khác gì góa vợ góa chồng? Không bằng giải thoát cho nhau sớm, hai đứa đều còn trẻ, có lẽ sau này còn có thể tìm được người thực sự khiến trái tim mình rung động.”
Khương Lan Thính không muốn nghĩ đến chuyện Hoắc Kiều sẽ tìm người khác.
Anh khẽ nói: “Mẹ, con không có ý định tìm người khác!”
Ôn Noãn cười nhẹ, nói rất dịu dàng: “Đã không còn sớm, nhanh đi cho kịp chuyến bay! Nếu Tiểu Khương Sanh có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Khương Lan Thính hơi xúc động: “Cảm ơn mẹt”
Anh đưa Tiểu Khương Sanh bay đến thành phố H ngay trong đêm hôm đó, thế nhưng anh không liên hệ với Hoắc Kiều ngay lập tức, càng không có chuyện sẽ nói với cô rằng anh sẽ ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!