Hoắc Kiều nhẹ giọng hỏi: “Nói gì?”
Khương Lan Thính nhìn cô hồi lâu, dịu dàng nói: “Về chuyện của chúng ta, về tương lai của chúng ta... Hoắc Kiều, được chứ?”
Anh rất bình tĩnh, như bàn chuyện trong công ty, nhưng lại nhẹ nhàng hơn một chút.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng ấm áp. Tiểu Khương Sanh ngủ ngon lành, trông rất ngoan rất đáng yêu.
Hoắc Kiều nhìn con trai, đoán ra Khương Lan Thính muốn nói chuyện gì, cô không từ chối mà nhạt nhão nói: “Sang phòng sách đi!”
Nhưng Khương Lan Thính lại nói: “Đến phòng máy chiếu đi! Phòng sách quá nghiêm túc, Hoắc Kiều, chúng ta là vợ chồng, không phải là quan hệ giữa cấp trên và nhân viên.”
Hoắc Kiều cười nhạt.
Khương Lan Thính gọi vú em, nhờ họ trông Tiểu Khương Sanh giúp, anh dẫn Hoäc Kiều sang phòng máy chiếu, còn anh lại qua phòng sách mang theo một
tập tài liệu... Là anh vừa chuẩn bị xong.
Trong phòng máy chiếu, Hoắc Kiều ngồi yên lặng.
Cô mở một bộ phim, tình cờ lại là bộ phim bọn họ từng xem trước đây, trong giây lát cô hơi ngơ ngác... Nhưng chắc chắn không phải hoài niệm.
Khương Lan Thính đi tới cửa, lặng lẽ nhìn một lúc rồi nói: “Kết thúc bộ phim này không hay lắm, đổi sang phim nào vui vẻ hơn đi!”
Hoäc Kiều tắt đi, ngẩng đầu nhìn anh: “Không xem nữa.”
Khương Lan Thính bước vào, ngồi bên cạnh cô, anh đưa tập tài liệu cho cô xem, đồng thời trong khi cô mở ra xem, giọng anh hơi khàn khàn: “Hoắc Kiều, chúng ta thử lại đi! Trong một năm, nếu một năm sau, em vẫn quyết định ly hôn, vậy thì bản thỏa thuận ly hôn đã ký này sẽ có hiệu lực bất cứ lúc nà iểu Khương Sanh cũng sẽ làm người thừa kế của tập đoàn Khương Thị, mà anh cũng sẽ bồi thường kinh tế cho em. Hoắc Kiều, khi đó em không cần tình cảm của anh, có lẽ tất cả những gì anh có thể cho em chỉ có thể là tiền, mong em hiểu.”
Hoäc Kiều đọc lại bản thỏa thuận hai lần.
Quả thực, rất có lợi cho cô.
Nhưng trong thâm tâm cô hiểu rõ, bọn họ không có bất kỳ tình cảm nào, chủ yếu là vì con cái và người thân trong nhà... Cho nên Khương Lan Thính không muốn ly hôn, có lẽ anh cũng không còn sức lực và thời gian để tìm một người vợ khác.
Thực ra cô cũng vậy.
Hoắc Kiều không đồng ý ngay, cô đóng tài liệu lại, nhẹ giọng nói: “Tôi cần suy nghĩ chút.”
Khương Lan Thính không lên tiếng.
Anh chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói thêm: “Hoắc Kiều, hôn nhân mà anh nhắc đến, không chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ... Còn có tình cảm! Anh thừa nhận, vì bị em từ chối mà anh cũng nản lòng, thậm chí từng nghĩ đến ly hôn. Nhưng chúng ta thử lại nhé, thử xem có thể yêu đối phương lần nữa được không.”
Hoắc Kiều nghe xong thì đau buồn.
Ngón tay gầy gò trắng nõn nhẹ vuốt những trang giấy, cô nói: “Khương Lan Thính, lúc tôi thích anh nhất, anh lại không chịu cưới tôi... Sau này, rất nhiều lúc trở
thành tạm chấp nhận. Để tôi suy nghĩ đi!”
Cô muốn ngủ lại đây, Khương Lan Thính không đồng ý.
Anh nói: “Sao có thể ngủ ở đây chứ!”
Quan hệ của họ rất căng thẳng, nhưng anh vẫn bế ngang cô lên và đi về phía phòng ngủ chính, anh nói anh sẽ ngủ phòng cho khách, để cô ngủ với Tiểu Khương Sanh, có lẽ anh đã quên mất sự tồn tại của vú em.
Vừa mở cửa, vú em thấy cảnh tượng này thì cảm thấy mất tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!