Phòng ăn tầng một ở biệt thự nhà họ Hoắc.
Lúc Khương Lan Thính xuống lầu, người nhà họ Hoắc có vẻ bất ngờ nhưng lại không hề ngạc nhiên, bát đũa đều đã chuẩn bị sẵn cho anh... Nhưng đồng thời cũng bày một bình rượu trắng ra.
Trương Sùng Quang cười tươi rói: “Lan Thính, hiếm khi cậu đến nhà chúng tôi làm khách! Nghe nói trong các buổi tiệc xã giao thì cậu có khả năng uống rượu rất tốt, đáng tiếc là chân của tôi không được tốt lắm mà khả năng uống rượu của Doãn Tư lại quá bình thường! Cho nên tôi đặc biệt mời Lục Thước đến uống cùng cậu, sợ cậu uống không được sảng khoái!”
Nói xong, anh ấy lập tức lấy một bình rượu trắng khác và đặt ở trước chỗ ngồi của Khương Lan Thính.
Khương Lan Thính cười gượng.
Biết đây là một nhiệm vụ khó khăn nên anh dứt khoát ngồi xuống, bình tĩnh nhận lời: “Anh Sùng Quang nói gì vậy, theo lý thì tôi nên là người tiếp các anh!”
Anh rót rượu trắng vào ly nhỏ và uống liên tiếp ba ly. 'Thậm chí còn không hề nhăn mặt. Trương Sùng Quang nghĩ thầm: “Sức khỏe tốt quá!"
Anh ấy nháy mắt với Lục Thước, trên bàn chỉ còn lại Lục Thước có thể chiến đấu!
Lục Thước khẽ mỉm cười.
Anh ấy lấy một điếu thuốc ra, nhẹ nhàng hút với vẻ mặt rất nhàn nhã, thoạt nhìn đúng là trạng thái của một người đàn ông đã có hôn nhân và gia đình vô cùng hạnh phúc...
Đương nhiên anh ấy sẽ không lập tức làm khó Khương Lan Thính, vì ở phía trước đã có anh ruột và anh rể của Hoắc Kiều làm việc đó rồi.
Anh ấy chỉ cần ở phía sau đệm theo!
Bên kia, Khương Lan Thính vô cùng kính cẩn nâng ly kính rượu Hoắc Minh và Ôn Noãn, gọi hai người là bác trai bác gái, nhưng quan hệ của hai bên gần như đã minh bạch, chỉ còn thiếu chút nữa là gọi bố mẹ.
Hoắc Minh cũng không làm khó anh, hạ thấp thân phận, có vài đứa con cháu là đủ rồi.
Khương Lan Thính thể hiện lòng trung thành, thành thật chấp nhận bị chuốc rượu.
Đương nhiên, tuy anh khiêm tốn nhưng cũng sẽ không nhường nhịn, nếu anh hạ thấp phong độ thì có vẻ yếu đuối... Vì vậy khi Hoäc Tây và Hoäc Kiều đi xuống lầu thì nhìn thấy Khương Lan Thính đã cởi áo khoác đắt tiền của mình ra, ngậm điếu thuốc trên môi nói chuyện với mấy người bạn cùng lứa tuổi ở nhà họ Hoắc, anh đặt một tay lên tay vịn ghế ăn của Hoắc Kiều, tỏ ra thân mật.
Khi Hoäc Kiều đi tới, anh lập tức đứng dậy mở cửa phòng ăn cho cô ấy. Anh chỉ nhẹ mỉm cười rồi lại trò chuyện với mấy người đàn ông kia.
Hoắc Kiều nhìn anh, chắc hẳn anh đã uống rất nhiều, nhưng mặt chỉ hơi đỏ lên có thêm chút phong lưu.
Trong lòng cô biết các anh trai đang trút giận thay cô nên cũng không quan tâm.
Cô không quan tâm nhiệt tình đến Khương Lan Thính mà ngược lại, lúc rảnh rỗi anh sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô, ại nói chuyện với mọi người, nói năng một cách rõ ràng...
Trương Sùng Quang: Lợi hại thật! Kẻ tám lạng người nửa cân!"
Lục Thước: 'Mình gặp phải đối thủ rồi!"
Ăn một bữa ăn mà kì kèo đến tận hai tiếng, cuối cùng cũng chuốc say Khương Lan Thính... Lục Thước nới lỏng cà vạt, thở ra một hơi: “Nếu tôi so một - một với cậu ta thì có lẽ tôi không thể uống hơn cậu ta!”
Tất nhiên, nếu còn trẻ thì chắc chắn anh ấy sẽ không thua.
Nhưng bây giờ, Khương Lan Thính đang ở thời kỳ đỉnh cao, mà họ đều đã quá bốn, hoặc gần bốn mươi... làm sao có thể so sánh với người ở đầu độ tuổi ba mươi.
Sau bữa ăn, mọi người trở về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!