Khóe mắt Hoắc Kiều ươn ướt.
Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt anh, giọng trầm trầm: “Giá như lúc trước anh không ngoại tình thì tốt biết bao! Nếu vậy, có lẽ tôi còn có thể yêu anh rất rất lâu! Khương Lan Thính, anh có biết không, khi ấy tôi đã đợi anh cầu hôn tôi, đợi vô cùng, vô cùng lâu.”
Khương Lan Thính nghe vậy cũng thấp giọng hỏi: “Tôi không biết! Hoắc Kiều, vì sao em không nói sớm cho tôi?”
Hoắc Kiều buông tay, nhẹ nhàng cười, nói: “Nói với anh để bị anh từ chối à? Khương Lan Thính, có lẽ là bởi vì thứ tự trước sau rất quan trọng trong tình yêu! Bây giờ anh nói thích tôi, nhưng tôi thật sự không còn cảm giác như trong quá khứ nữa. Sau chuyện của Tống Thanh Thanh, đối với tôi, anh chẳng khác nào tờ tiền dính phân, giữ lại trong nhà là thấy kinh tởm.”
Mặt anh tối sầm lại: “Thấy kinh tởm mà thấy mấy hôm nay em vẫn dùng thích thú lắm nhỉ?”
Hoắc Kiều khẽ cười: “Cũng đâu có mang về nhài”
Cô đẩy anh: “Anh đứng dậy! Khương Lan Thính, anh phải đi về! Anh đừng cho là tôi chỉ gả được cho mình anh. Bây giờ tôi bịt mắt ra đường bắt đại một người thì cũng có một đám đàn ông muốn kết hôn với tôi, vì sao tôi đây phải chọn anh?”
Nhưng cô không đẩy được anh ra. Khương Lan Thính vẫn không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô hoảng sợ: “Anh làm gì thế? Không phải lại nghĩ về chuyện đó nữa chứ, tôi nói cho anh biết... Bây giờ tôi không có nhu cầu!”
Eo cô vẫn còn đau đấy!
Cuối cùng hương Lan Thính cũng lên tiếng: “Chúng ta phải kết hôn!”
Anh lấy điện thoại ra, cho cô xem một đoạn video......
Hoäc Kiều xem mấy giây đã nổi cáu!
Thì ra đó là một đoạn video giường chiếu của cô và Khương Lan Thính, tuy độ phân giải không cao nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra mặt cô. Cô lập tức nhảy dựng lên, cô chính là siêu mẫu, lỡ mà video bị lộ ra ngoài...
Khương Lan Thính trầm giọng, nói: “Xin lỗi! Đã bị lộ ra ngoài rồi!”
Anh nói tiếp: “Hai nhà Hoäc Khương đã dốc hết sức cũng không thể ngăn chặn,cho nên dù có là vì danh tiếng hay là vì cổ phiếu của công ty hai nhà thì...
Tốt nhất chúng ta nên kết hôn.”
Hoắc Kiều giật mình, sau đó mới chợt hiểu: “Kết hôn tức là đợi khi nào sóng gió qua đi thì có thể ly hôn đúng không?”
Khương Lan Thính gật đầu: “Coi như vậy!”
Anh vô thức hành động như đang đàm phán việc kinh doanh.
Hoäc Kiều rất tức giận: “Khương Lan Thính, vì sao tôi phải nhận lấy món hàng second - hand như anh? Tôi không cần phải kết hôn với anh! Cổ phiếu rớt giá thì cứ rớt giá thôi, dù sao tôi cũng không xót.”
“Sao tôi lại là hàng second - hand được!”
Khương Lan Thính ôm eo cô, đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm, nghiêm nghị nói: “Đây không phải chuyện em xót hay không xót. Tôi tin là tài sản của hai nhà Khương Hoắc tiêu mười đời cũng không hết, nhưng mấy chục ngàn công nhân kia thì sao?”
Hoắc Kiều cắn môi, mắt đã ươn ướt.
Giọng Khương Lan Thính dịu đi: “Cha mẹ em cũng có ý này, nhưng bọn họ suy nghĩ đến việc cứu lại danh dự cho em nhiều hơn.”
Anh không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Video bị lộ như vậy thì sẽ bất lợi cho bên nữ! Chúng ta kết hôn rồi thì đoạn video kia sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc đời của em cả. Cho dù sau này chúng ta ly hôn, em có tái hôn... Thì cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Anh phân tích có trật tự và rõ ràng, xuất phát từ thực tế, bắt nguồn từ sự thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!