Ông Khương cúp máy, nhìn vợ mình. Một hồi lâu ông vẫn im lặng.
Bà Khương thúc giục chồng: “Chuyện gì thế! Anh mau nói đi! Sức khỏe ông cụ chuyển biến xấu sao?”
Ông Khương khẽ vuốt bả vai bà, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết, ông nói với vợ: “Còn rắc rối hơn khi chuyện ông cụ bị bệnh... Đoạn video trong núi của Lan Thính và cô bé nhà họ Hoắc, bị truyền ra ngoài rồi.”
Bà Khương sửng sốt hồi lâu.
Khi tỉnh táo lại, bà măng: “Không phải ông cất giữ thứ đó sao? Sao lại lọt ra ngoài được? May Lan Thính còn là đàn ông trưởng thành, nhưng anh lại để con gái nhà người ta như thế thì sao mà coi được?”
Bà dừng lại, tiếp tục mắng: “Dù sao thì em cũng không quan tâm, chuyện này anh tự xử lý đi! Nếu không, anh giải thích như thế nào với nhà họ Hoäc đây? Để Lan Thính ở rể nhà họ cũng không đủ.”
Lúc này, ông Khương vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Ông nói: “Anh thấy đây là ý hay đấy!”
Bà Khương tức giận đấm mạnh ông một cái.
Ông Khương cúp máy, lập tức liên lạc với nhà họ Hoắc, phụ huynh hai nhà nói chuyện điện thoại suốt đêm, sau đó từng người nghĩ cách ngăn chặn tin tức, nhưng sao có thể chặn tất cả được, cho dù hai nhà táng gia bại sản cũng không
thể phá hủy mấy trăm triệu máy tính của cư dân mạng được.
Chỉ một tối, trình độ lan truyền của video đó đúng là, mỗi người đều góp một phần.
Cũng may lúc ấy vẫn mặc quần áo, Hoắc Kiều lại đến tháng nên cũng không làm đến bước cuối. Nhưng dưới ánh sáng mờ ảo, nam nữ hôn nhau âu yếm, và cả tiếng thở dốc ngọt ngào lay động lòng người... Cũng đủ ướt át rồi!
Trong chốc lát, quần chúng bùng nổi Đêm đó, không ai dám nói với Hoắc Kiều, cô đang ngủ nướng trong nhà.
Một đêm này, Khương Lan Thính cũng trải qua không tốt, anh phụ trách xử lý chuyện này, bận rộn cả đêm, đến cuối cùng Hoắc Minh tuyên bố thất bại!
Hoắc Minh có thể đoán trước được!
Con gái bảo bối của ông làm chuyện đó với người ta, còn bị chụp lại, nếu về sau gặp một người đàn ông con bé thích thì người đó cũng khó mà không bận tâm, dù sao chuyện chăn gối của nam nữ, trở thành kẻ khác người một phía cũng không tốt.
Ông hít một hơi, lại không nỡ trách móc Hoắc Kiều. Ôn Noãn ở nhà đo huyết áp cho ông, sau đó cho ông uống thuốc, vất vả an ủi ông, cuối cùng Ông Noãn mở lời: “Để con trai nhà họ Khương đến giải quyết đi"
Đến bây giờ, trong lòng Ôn Noãn biết, người bị hại trong chuyện này chính là Hoắc Kiều.
Con bé vẫn là cô gái chưa lập gia đình, bị chụp đã rất mất mặt rồi.
Hơn nữa, con bé và Khương Lan Thính không công khai yêu đương, chuyện như vậy truyền ra sẽ không dễ nghe.
Bây giờ chỉ còn một cách, nhưng bà không dám nói với Hoắc Minh, chính là kết hôn... Nếu yên ổn thì tiếp tục, không như ý liền ly hôn, thêm một tầng hôn nhân, vậy thì đoạn video đó cùng lắm chỉ là tình thú của vợ chồng thôi.
Nhưng nếu không có hôn nhân, đó sẽ là vết nhơ vĩnh viễn trên người Hoắc Kiều, nhất là sau khi Khương Lan Thính kết hôn với người khác.
Bà không nói, không có nghĩa là Hoắc Minh không nghĩ ra. Ông cũng đang tức giận!
Biện pháp này không hẳn là tệ, ít nhất cũng kéo người nhà họ Khương xuống nước, mọi người đều đã có thân phận kết hôn, không ai phải chịu thiệt thòi.
Nhưng việc này, nhà gái khó có thể nói, nhà họ Hoắc nhất định phải giữ vững thân phận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!