Tôn Tư Nam đứng dậy và nói: “Thôi anh về đây, bữa khuya hôm nay coi như nợ em vậy, hôm khác anh bù lại cho nhé!”
Chỉ có vài ba câu mà mối quan hệ giữa hai người đã lùi lại một khoảng cách thật lớn.
Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn anh ấy, bàn tay nghịch ngợm mái tóc bên vai: “Được thôi! Nhưng mà em thích có người ở bên săn sóc cho em!”
Hoắc Kiều không thích đàn ông thờ ơ với mình, thật lòng mà nói cô ấy đã có ý định mở lòng nhưng anh ấy lại muốn rút lui, dù là vì lý do gì điều này cũng khiến cô ấy không vui. Cô ấy là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chứ không phải gái lỡ thì, cô ấy thật lòng muốn tiến đến với anh ấy.
Tôn Tư Nam trầm tư một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô ấy, thì thầm: “Anh đang cho một cơ hội để em ngẫm lại giữa anh và anh ta, tình cảm em dành cho ai nhiều hơn…”
Hoắc Kiều không thế giữ anh ấy lại được nữa…
Không ai nói lời từ biệt nhưng cả hai đều ngầm hiếu chuyện tình giữa hai người đã đặt một dấu chấm tại đây rồi.
Tôn Tư Nam vừa đi vừa ngẫm lại mọi chuyện, thật ra anh ấy có thiện cảm với Hoắc Kiều một phần vì cô ấy rất giống cố Vân Thường, cả hai đều mang một vẻ đẹp diễm lệ, tuy nhiên mỗi người lại mang đến một cảm giác khác nhau, cố Vân Thường là một phụ nữ đầy tham vọng còn Hoắc Kiều thì khác, gia cảnh cô ấy giàu có và cô ấy biết cách tận hưởng cuộc sống đó của mình.
Sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Kiều rất nhàn hạ và thoải mái, ở bên cô ấy sẽ không bao giờ có những cảm giác bộn bề hay gấp gáp… Cô ấy có thể mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để chăm sóc da, có thể dành ra thời gian nửa ngày để làm cho mình một chiếc bánh, hay thậm chí ngâm mình trong bồn tắm suốt hai tiếng đồng hồ,… ở bên cô ấy cuộc sống trôi qua rất êm đềm và nhẹ nhàng.
Tôn Tư Nam nghĩ có lẽ vì vậy nên Khương Lan Thính và cô ấy mới quen nhau tận hơn hai năm. Người như anh ta nếu như không nghiêm túc thì sẽ không dong dài như vậy.
Nhưng vì có được quá dễ dàng nên mới không thèm giữ lấy! Anh ta cho rằng rồi cũng sẽ tìm được một cô gái giống vậy nhưng nào ngờ
Tống Thanh Thanh lại cho anh ta một cú tát!
Nếu như hỏi có luyến tiếc hay không thì Tôn Tư Nam sẽ trả lời là có, nhưng kể từ khoảnh khắc Hoắc Kiều gặp lại Khương Lan Thính thì anh ấy đã biết cuối cùng anh ấy vẫn chỉ là người ngoài.
Nếu khi đó nước mắt cô ấy không rơi xuống có lẽ anh ấy đã xông lên cho Khương Lan Thính một trận, có lẽ anh ấy sẽ tiếp tục kiên trì…
Khương Lan Thính ngồi trong xe nhìn thấy Tôn Tư Nam rời đi, dù không biết lý do nhưng anh ta đoán hai người đã cãi nhau.
Anh ta mở cửa và bước xuống xe, một lần nữa đi vào nhà Hoắc Kiều.
Chỉ vừa mới gõ hai cái Hoắc Kiều đã mở cửa ngay: “Tôn Tư Nam…”, nửa câu sau bị kẹt lại nơi cuống họng.
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Khương Lan Thính, cô ấy bất giác lùi lại một bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!