Khương Lan Thính nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi anh ta tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, một vài tiếng động truyền vào từ phòng. khách.
Anh ta xoay người xuống giường, đi tới cửa, thấy Hoắc Kiều đang ăn sáng. Sandwich nhìn có vẻ rất ngon miệng, và cà phê tỏa hương thơm ngát!
Anh ta nói rất tự nhiên: “Chuẩn bị thêm một phần cho tôi đi! Tôi đi rửa mặt trước!”
Hoắc Kiều nâng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản: “Chúng ta đã chia tay rồi! Tôi không có nghĩa vụ phải làm bữa sáng cho anh nữa, ngại quá, cậu Khương!”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Hoắc Kiều, trước đây cô đâu có tùy hứng như: vậy.”
Hoắc Kiều lật báo: “Trước đây anh cũng đâu có ngoại tình! Sao vậy? Anh ngoại tình, không những ngủ với tôi mà còn muốn tôi phải hầu hạ anh nữa hả? 'Trên đời này làm gì có chuyện gì tốt như thết”
Khương Lan Thính gật đầu: “Được! Tôi ra ngoài ăn!”
Anh ta quay về phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt xong, thay quần áo rồi nhẹ nhàng sảng khoái ra khỏi nhà... Khi đi tới cửa, anh ta nói, hơi mất phong độ: “Khi nào cô đi thì để chìa khóa lại dưới tấm thảm trước cửa.”
Hoắc Kiều ngước mắt nhìn anh ta.
Đôi mắt cô đen như bóng đêm, không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi!”
Thái độ của Khương Lan Thính mềm mại hơn chút: “Vừa rồi, rất xin lỗi! Là thái độ của tôi không đúng! Hoắc Kiều, cô muốn ở đây bao lâu thì ở bấy lâu!”
Hoắc Kiều tiếp tục đọc báo, đúng lúc lật đến trang nói về scandal tình dục của anh ta.
Cô chăm chú nhìn trang báo đó thật lâu, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ đi ngay, chìa khóa để dưới thảm lót cửa... Nếu không đi, tôi chính là kẻ thứ baI”
Khương Lan Thính nghe cô nói, ít nhiều cũng nghe ra một chút giận dỗi.
Anh ta thấy rất có lỗi với cô, nhưng từ trước đến nay tính cách của anh ta là không bao giờ dây dưa không dứt khoát, nếu đã xé rách mặt nạ với nhau rồi thì đương nhiên không cần phải dỗ dành cô vui vẻ nữa, vì vậy anh ta liền rời đi trước.
Anh ta đi rồi, Hoắc Kiều từ từ ăn nốt bữa sáng.
Sau đó cô chầm chậm thu dọn hành lý.
Cô chỉ cần đem theo một số giấy tờ quan trọng, tất cả mấy bộ đồ đôi với Khương Lan Thính và một vài món đồ anh ta tặng đều bị cô nhét vào một cái thùng các tông, ném xuống thùng rác dưới tầng.
Cô lục tung căn hộ lên, không chịu trách nhiệm dọn dẹp.
Nhưng cô đi rất sạch sẽ!
Cô chuyển về một căn hộ của mình trong nội thành, rộng khoảng hai trăm
mét vuông, là một nơi rất thoải mái... Trở về nơi thuộc về mình, đầu tiên cô ngủ bù liền bốn tiếng đồng hồ, bởi vì đêm qua cô đã khóc mất non nửa đêm.
Khương Lan Thính ngồi vào xe, là chiếc McLaren.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Tống Thanh Thanh, ngỏ lời muốn ăn sáng cùng cô ta, hỏi cô ta có quán ăn yêu thích nào không, anh ta tới đón cô ta.
Phụ nữ luôn rất nhạy cảm, trước đây anh ta chưa bao giờ đến tìm cô ta lúc sáng sớm.
Cô ta liền biết, anh ta đã lật bài với bạn gái rồi.
Có lẽ hai người họ đã chia tay!
Quả nhiên, khi anh ta đón được Tống Thanh Thanh, anh ta liền nói đã chia tay với người trước rồi, hiện giờ bên cạnh anh ta đã sạch sẽ, hỏi cô ta có muốn làm bạn gái của anh ta không, hơn nữa còn là kiểu bạn gái sẽ bàn đến chuyện kết hôn.
Ngoại hình của Tống Thanh Thanh thanh tú, xuất thân từ một thành phố nhỏ, quan hệ giữa cô ta và Khương Lan Thính mập mờ, đương nhiên cô ta đã từng lén nhìn Hoäc Kiều, đó là một người đẹp chân dài cao một mét bảy mươi tư.
Cô ta thực sự không thể tin nổi, Khương Lan Thính lại vứt bỏ người đẹp kia để chọn mình.
Nhưng bây giờ anh ta lại ngỏ lời chân thành như vậy, mong cô ta làm bạn gái của anh ta.
Cô ta vừa vui sướng vừa thẹn thùng đáp: “Anh Khương, vậy cô Hoắc thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Lan Thính hơi sững sờ. Chia tay thì chia tay thôi, cái gì gọi là “phải làm sao bây giờ”?
'Tống Thanh Thanh dè dặt hỏi: “Hai người đã chia tay hoàn toàn chưa? Có bồi thường dì không?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!