Gọi Hoắc Kiều tới, cô cũng chỉ nói lảng sang chuyện khác.
Người lớn trong nhà biết chuyện này không hề đáng tin, vị kia của nhà họ Khương tám phần chỉ chơi đùa thôi!
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô con gái nhỏ của mình, những năm gần đây quả thực ông không thế quan tâm được nhiều nữa, con cái đã lớn, quản lý chặt quá không tốt, nhưng ở độ tuối này nếu muốn kết hôn thì không thể trì hoãn thêm được nữa!
Đương nhiên, ông sẽ không nói thẳng ra.
Ông nói với Hoắc Kiều: “Trong tay mẹ con có mấy người không tệ, nếu tiện thì gặp mặt đi!”
Hoắc Kiều không từ chối.
Nhưng cô cũng không nói về chuyện của Khương Lan Thính.
Đêm muộn, người hai nhà họ Hoắc họ Lục tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
Hoắc Kiều mở cửa chiếc xe thế thao màu đỏ, trở về căn hộ của mình, nơi này thật ra cũng có thể coi như nơi cô và Khương Lan Thính sổng chung, nhà là do Khương Lan Thính mua, qua hai
năm, nơi này đã được trang trí giống như một căn nhà thực sự.
Nhưng nửa năm gần đây, số lần anh ta trở về nơi này ngày càng ít.
Hoắc Kiều tắm xong, ngồi trên sô pha sơn móng tay móng chân, không nhịn được nghĩ… Hình như bắt đầu là chỉ quay về đây hai lần một tuần, sau đó là một lần một tuần, đến bây giờ thì dứt khoát là một tháng chỉ được gặp anh ta hai ba lần!
Chắc là có niềm vui mới rồi!
Cô ngơ ngác ngồi ngấn ra, không khỏi lại nhớ tới lời tối nay bố vừa nói, chắc chắn là ông đã nghe được thông tin gì đó nên mới bảo cô đi xem mắt, đúng lúc, cô cũng có một số điều muốn hỏi Khương Lan Thính.
Cô có linh cảm đêm nay anh ta sẽ về đây ngủ.
Quả nhiên, gần rạng sáng, Khương Lan Thính trở về.
Anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Khương, quản lý tập đoàn Khương Thị, bình thường phải đi xã giao rất nhiều, giờ này mà về nhất định trong người đã hơi say, nhưng cũng không quá khó ngửi… Từ trước đến nay anh ta luôn biết tự tiết chế, sẽ không uống quá nhiều.
“Về rồi à!”
Hoắc Kiều cởi áo khoác cho anh ta, nói bằng giọng có thế xem như dịu dàng: “Nghỉ ngơi một lát đi, em chuẩn bị nước tắm cho anh!”
Cô vừa chuấn bị xoay người đi thì tay đã bị người ta bắt lây.
Sau đó cô ngã vào lòng người đàn ông, một người mặc u phục giày da mũ áo chỉnh tề, một người chỉ mặc áo choàng tắm, có vẻ rất ướt át… anh ta nâng cằm cô lên, hôn môi.
Có lẽ là do đã non nửa tháng không làm, anh ta không thèm quan tâm đến chuyện tắm rửa nữa, làm luôn hai lần trên sô pha.
Xong việc, Khương Lan Thính mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tiếng nước chảy ào ào…
Rất lâu sau Hoắc Kiều mới bình ốn lại, đứng lên khỏi sô pha. Cô đã sống chung với Khương Lan Thính hai năm, đến bây giờ vẫn không quen được với sự mạnh mẽ của anh ta khi lên giường…
Cô treo u phục lên giúp anh ta theo thói quen, nhưng ngay khi cầm vào áo khoác, điện thoại của anh ta rơi ra khỏi túi… Tinh cờ lúc này màn hình điện thoại của anh ta vẫn đang ở giao diện khung tin nhắn Zalo, hiến thị anh ta đang trò chuyện với một cô gái trẻ.
Thực ra nội dung cuộc trò chuyện rất trong sáng, cũng không quá lộ liễu!
Thế nhưng thái độ của anh ta có vẻ rất nghiêm túc, rất trân trọng đối phương, hoàn toàn khác với thái độ của anh ta đối với cô.
[Anh Khương, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh!]
[Chút chuyện nhỏ mà thôi! Không cần để tâm!]
[Ngày mai em sẽ bảo thư ký Hoàng giặt sạch váy rồi đem qua cho anh… Nhưng nếu anh không ngại thì em muốn tự mang qua, đúng lúc em đang định đi ăn thử nhà hàng nhỏ dưới tầng nhà anh.]
Hoắc Kiều im lặng đọc.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!