Cô quấn chăn tựa vào người anh, ngón tay mảnh khảnh cong lên có hơi luống cuống: “Hoắc Minh...”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Không muốn sao?”
Sao lại không muốn?
Không có người phụ nữ nào không muốn!
Huống chỉ lại là người đàn ông mình thích tặng...
Không khí bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, Ôn Noãn nhẹ nhàng duỗõi ngón tay ra trước mắt anh.
Hoắc Minh đeo nhẫn vào ngón giữa của cô... Rất hợp, cũng rất đẹp.
Trong đôi mắt của Ôn Noãn hơi lóe lên sự mất mát, anh không đeo vào ngón áp út của cô.
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô.
Anh khàn giọng nói: “Lúc kết hôn lại đổi... được không?”
Ôn Noãn cực kỳ dịu hiền, ngẩng đầu để anh hôn, bởi vì món quà đặc biệt này nên tình cảm của bọn họ tóm lại không giống trước, cô cảm thấy anh nghiêm túc, cô cũng muốn nghiêm túc ở chung với anh.
Ôn Noãn thích anh.
Cô nghĩ, cho dù có Kiều An tồn tại, nhưng cô bằng lòng dũng cảm một lần.
Có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Cô gái buông xuống mọi đề phòng, sau đó liền mạnh dạn chủ động rất nhiều, thân thể của cô bị anh kéo ra từ trong chăn, mặc dù ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, quấn quýt hôn môi với anh...
Mái tóc dài màu trà mang theo hơi ẩm.
Ở trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng đẩy ra...
Mọi thứ kết thúc vào năm giờ rưỡi.
Lúc Ôn Noãn mặc quần áo mới sực nhớ ra, bọn họ ở đây chơi cả buổi, chưa có mua đồ Tết.
Sau khi về nhà chắc chắn sẽ rất lúng túng.
Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, cười khẽ: “Anh bảo thư ký Trương mua rồi đưa tới, đang để ở trong phòng khách, lát nữa em mang về, được chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Thư ký Trương đến sao?
Đến lúc nào? Vậy chẳng phải là biết bọn họ ban ngày ban mặt...
“Thư ký Trương là người từng trải, biết thì có sao đâu?”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Hoắc Minh hôn lên vành tai mềm mại của cô, không nhịn được mà nói: “Thật sự không muốn đưa em về chút nào!”
Ôn Noãn để anh hôn.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Hoắc Minh, em phải về.”