Lục U nhỏ giọng nói: “Đổi thành người đàn ông khác cũng vậy thôi.”
Ánh mắt Diệp Bạch thâm thúy, trong đêm tối dày đặc sương mù: “Em thay thử xeml”
Anh muốn nói thêm với cô vài câu, nhưng e sợ con trai nhỏ bị cảm lạnh, vẫn nhanh chóng ôm con đi, khi chỉ còn lại một mình Lục U, cô ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Tiểu Lục Hồi.
Thật ra, cô cũng không phải đang khảo nghiệm Diệp Bạch gì.
Cô cũng không phải không tha thứ cho anh, anh quả thật đã làm tổn thương cô, nhưng anh cũng từng cứu mạng cô... Đã sớm bù đắp đủ, cô để anh ở nhà đón năm mới, làm bạn với bọn nhỏ, vậy thực ra không phải là đã tiếp nhận anh rồi sao?
Chỉ còn thiếu một bước, nhưng trong lòng cô không muốn thỏa hiệp.
Trong lòng Diệp Bạch cũng rõ ràng, nhưng anh không vạch trân cũng không ép buộc cô.
Đêm khuya, Lục U yên lặng nghĩ, nghĩ về cô và Diệp Bạch... Sáng sớm thức dậy, trên giường không còn một ai. Bên giường lại có một người đang ngồi, là Diệp Bạch.
Anh ăn mặc lịch sự, nhìn rất ra dáng thượng lưu, bên ngoài là áo sơ mi trắng khoác một chiếc áo khoác màu xám nhạt, nhìn rất có phong cách.
Lục U dựa vào gối, nhẹ giọng hỏi: “Mặc vậy có dễ ôm con không?”
Diệp Bạch sờ mặt cô: “Bẩn rồi thì thay thôi.”
Lục U cười nhẹ, cô còn hơi mệt, muốn ở lại một lát, hỏi bọn nhỏ đi đâu.
Diệp Bạch cởi giày da, tựa vào bên giường, một bàn tay mò vào trong chăn bắt lấy tay của cô đặt lên người mình, sáng sớm anh đã không biết xấu hổ như vậy, Lục U liếc anh một cái nhưng cũng không rút về, coi như là phúc lợi năm mới của mình.
Diệp Bạch nhìn về phía cửa, sau đó cúi đầu: “Dì đang ở cùng Lục Ngộ, Tiểu Lục Hồi thì đang ở chỗ bố mẹ lấy tiền mừng tuổi, lát nữa chắc sẽ đến chỗ cậu con bé, có thời gian rảnh rỗi mài”
Anh nói xong, lập tức cởi áo khoác ra, chui vào chăn.
Lục U bị anh bịt miệng.
Bàn tay của anh, cũng sờ loạn khắp nơi, không hề khiêm nhường ái ngại.
Lục U không muốn lắm, hơn nữa năm mới người đến người đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ, cô chống vai anh đẩy anh ra: “Anh mau đứng lên! Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Diệp Bạch cũng không thật sự quyết liệt, nhưng cũng không buông cô ra.
Anh dựa vào cô hôn cô một lát, giọng nói khàn khàn: “Tối hôm qua quay về từ chỗ em, cả buổi tối đều nhớ em! Em lại cách gần như vậy! Lục U, anh sợ anh nhịn không được.”
Mặt Lục U đỏ tới mang tai.
Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, anh chưa từng ngần ngại nói những chuyện bí mật này, cho tới bây giờ đều không chút kiêng ky, nhiệt tình phóng khoáng...
Cô quay mặt đi: “Vậy anh mới sáng sớm mà đã không biết xấu hổ như vậy rồi sao?”
Diệp Bạch cười khế: “Chỉ không biết xấu hổ riêng với em thôi!”
Anh luôn cẩn thận, sợ người giúp việc nói xấu cô, náo loạn một lát rồi đứng lên, lúc sửa sang lại quần áo ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô, căn bản Lục U cũng không dám nhìn anh, sợ sẽ nhìn phải thứ không nên nhìn.
Diệp Bạch nhéo mũi cô: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!