Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 272: Vào phòng ngủ




“Hoáắc Minh, đã sửa xong chưa?”

Cửa được nhẹ nhàng mở ra, dì Nguyễn vừa vặn nhìn thấy cảnh hôn trộm kia.

Mặt Ôn Noãn nóng lên, đang không biết phải làm thế nào, Hoắc Minh cực kỳ mặt dày vừa đứng dậy rửa tay, vừa mỉm cười nói: “Dì Nguyễn... Lát nữa cháu muốn đưa Ôn Noãn ra ngoài mua chút đồ Tết, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian đi dạo với cô ấy.”

Tất nhiên dì Nguyễn đồng ý.

“Người trẻ tuổi nên ra ngoài nhiều một chút.”

Hoắc Minh rửa tay xong thì sửa sang lại áo sơ mi.

Anh rất lễ phép nói: “Trước bữa cơm chiều cháu sẽ đưa Ôn Noãn về, mùng năm cháu muốn dẫn cô ấy về nhà gặp bố mẹ nên muốn xin phép bác trai và dì một tiếng ạ.”

Dì Nguyễn đè nén sự vui sướng xuống, bảo Ôn Noãn thay quần áo đi hẹn hò với Hoắc Minh.

Mười phút sau, Ôn Noãn ngồi lên chiếc Bentley vàng kim.

Cô khẽ căn môi: “Em còn chưa đồng ý gặp bố mẹ anh.”

Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, tay gác lên cửa sổ xe...

Anh cười mỉm: “Anh gặp bố mẹ em, chẳng lẽ em không nên gặp bố mẹ anh một lần sao? Hay là em cảm thấy chuyện kết hôn không cần phải nói với bố mẹ, mà tự mình quyết định?"

Ôn Noãn tức giận quay đầu sang chỗ khác.

Một tay Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, một tay giữ đầu cô lại.

Anh hôn cô...

Hôn một hồi lâu, trán anh áp lên trán cô, lẩm bẩm: “Ngủ không thôi thì không cần thông báo cho bọn họ, nhưng kết hôn vẫn phải báo.”

Ôn Noãn không muốn nhanh như vậy.

Cô hỏi anh: “Không phải anh nói có quà năm mới tặng em sao?”

Hoắc Minh cười, anh ấn tàn thuốc xuống rồi khởi động xe.

Lái về phía căn hộ của anh, nhưng nửa đường anh dừng xe một lần.

Hoắc Minh xuống xe mua bao thuốc lá, ngoài ra còn có một hộp đồ nhỏ, nghênh ngang đặt trên ngăn để đồ.

Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ mặt.

Cô nhẹ nhàng quay mặt đi: “Hoắc Minh, quà năm mới của anh là cái này ư?”

Hoắc Minh thắt dây an toàn.

Nghe vậy, anh quay sang vuốt nhẹ khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của cô rồi cười khẽ: “Ai nói sẽ dùng cái này trên người em? Cô giáo Ôn, có phải em vừa thấy cái này đã muốn làm gì gì đó với anh rồi không?”

Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn mặc kệ anh.

Hoắc Minh ngồi thẳng, nhìn về phía trước.

Anh ho nhẹ một tiếng: “Khu... Ôn Noãn... phương diện kia của anh không kém chứ?”

Ôn Noãn quả thực không thể nói tiếp đề tài này nữa.

Cô chưa từng có người khác, người duy nhất từng “làm” là Hoắc Minh, nhưng cô lờ mờ đoán được nhu cầu của Hoắc Minh rất lớn, kỹ thuật rất tốt.

Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến anh biết đáp án.

Kế tiếp mọi thứ như nước chảy thành sông...

Nam nữ trưởng thành không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được ham muốn của nhau.

Mới vừa vào nhà, Hoắc Minh đã ôm Ôn Noãn từ phía sau, eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh tựa vào lưng cô, lẩm bẩm: “Muốn ở phòng khách hay là vào phòng ngủ... Hửm?”

Ôn Noãn bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.