Cho dù nơi này thật sự rất rách nát, so ra quả thực còn kém nhà vệ sinh của nhà họ Tần, nhưng Tần Dụ trông rất vui vẻ. Mẹ Tân tắm rửa thay quần áo rồi đi ra.
Lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Tân Dụ hâm nóng cho bà ấy một bát canh đầu cá, hầm canh trắng như tuyết, thêm đậu hũ và mấy cây nấm, ngửi rất thơm. Mẹ Tần giương mắt: “Đây là con làm sao?”
Tân Dụ lắc đầu: “Tay nghề của con không tốt vậy đâu! Là Chương Bách Ngôn làm đấy.”
Mẹ Tần gật đầu, cúi đầu yên lặng ăn canh.
Mùi vị đương nhiên kém hơn đầu bếp nổi tiếng trong nhà, nhưng mùi vị gia đình này cũng rất ngon, mẹ Tần uống gần nửa bát lại ngạc nhiên ngẩn người... Tần Dụ biết bà ấy gặp phải chuyện gì đó nên dịu dàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”
Mẹ Tân khóc.
Bà ấy chợt như không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa nói ra nỗi đau đớn trong lòng.
Bà ấy nói: “Tần Dụ, bố con nuôi bồ nhí ở bên ngoài!” Tần Dụ sửng sốt.
Cô không ngạc nhiên, chuyện này cô đã sớm biết từ chỗ Chương Bách Ngôn rồi, điều cô ngạc nhiên chính là mẹ cô từ đâu mà biết?
Mẹ Tần vén mái tóc dài lên, nơi đó rõ ràng có một dấu bàn tay khó thấy.
Cơ thể bà ấy run rẩy: “Mẹ phát hiện ông ta có ghi chép mua nhà cho người phụ nữ kia, người phụ nữ kia... Không chênh lệch với con là mấy, tuổi đó có thể làm con gái của ông ta rồi, bọn họ lại còn sinh một đứa con trai đã học tiểu học, ông ta gạt mẹ nhiều năm như vậy, ông ta quả thực là súc sinh, là cầm thú.”
Bà ấy nhìn về phía Tân Dụ: “Chẳng trách ông ta vô tình với con như vậy, hóa ra là vì lót đường cho tình nhân của ông ta, ông ta muốn đem tài sản để lại cho con trai quý báu của ông ta! Đúng là ác độc.”
Trong giây lát, Tân Dụ không nói gì.
Cô thấy hơi xấu hổ, bởi vì cô đã sớm biết, nhưng lại giấu diếm mẹ mình.
Mẹ Tần đột nhiên nở nụ cười: “Con đã sớm biết rồi có phải hay không? Chuyện đứa bé kia đi học là do Chương Bách Ngôn sắp xếp, cho nên bố của con không dám trở mặt với cậu ta, nhưng giấy không gói được lửa!”
Tân Dụ khẽ nói xin lỗi.
Mẹ Tần nói cô ngốc: “Bố con đã như vậy rồi mà con cũng không kêu một tiếng, con cho rằng con không nói thì mẹ có thể hạnh phúc sao? Trái tìm của bố con ở bên ngoài, ông ta đuổi con đi, sớm muộn gì ông ta cũng muốn hại mẹ!”
Tân Dụ cảm thấy không đến mức đó.
Nhưng ngẫm lại, với tính cách của bố cô, mẹ cô già không nơi nương tựa, chắc chắn vô cùng bi thảm.
Cô muốn đợi Chương Bách Ngôn trở về, thương lượng xem có nên đón mẹ sang ở chung hay không.
Nhưng cô cũng sợ mẹ không quen.
Mẹ cô xuất thân con nhà danh giá, chưa chắc đã quen với cuộc sống như vậy.
Sau khi Tân Dụ nhỏ nhẹ nói, cô cầm tay mẹ: “Mẹ cứ ở đây trước đi, khi nào. Chương Bách Ngôn trở về rồi chúng ta hãng nói! Con nghĩ anh ấy sẽ đồng ý thôi.”
Môi mẹ Tân mấp máy.
Bà ấy nhìn quanh bốn phía, trong lòng cũng thấy có lý... Bà ấy có tiên, bà ấy hoàn toàn có thể cầm tiền trợ cấp cho con gái con rể, sau đó người một nhà sống hòa thuận vui vẻ, nhưng bà nhớ tới chồng mình, bà nhớ tới cả đời mình đã khúm núm trước mặt ông ta, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng bỏ lại, nhưng ông ta lại đối xử với mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!