Đêm khuya, chỉ là hai bát mì trứng đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong nhà không có người giúp việc, Tân Dụ định đi rửa bát thì Chương Bách Ngôn ngăn cản nói: "Để anh rửa bát, em nghỉ ngơi trước đi."
Tần Dụ khẽ chớp mắt, một lúc sau cô mới nói: “Em không yếu đuối như vậy, em vẫn có thể làm việc nhà bình thường mà.”
Nhưng Chương Bách Ngôn không cho cô làm, anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó thì thầm với cô: “Tân Dụ, anh không giữ em ở bên cạnh để em cùng chịu khổ với anh, ít nhất là khi anh ở nhà, em không cần phải làm gì cả.”
Tân Dụ nghe anh nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Chương Bách Ngôn đặt bát đĩa vào bồn rửa, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu làm việc. Thật ra anh đã nhiều năm không làm việc nhà, từ khi sự nghiệp anh thành công, anh đã không cần động đến nó nữa.
Nhưng hiện tại, anh lại rất bình tĩnh.
Khung cảnh này giống buổi đêm nghèo túng khi xưa, khiến anh nhớ đến những khó khăn mà anh và mẹ mình đã trải qua khi còn nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, anh đã không còn nơi để gọi là nhà nữa. Nhưng bây giờ, Tần Dụ lại làm cho anh thấy được cái cảm giác ấm áp ngày ấy.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến đêm nay lại có thể yên bình đến vậy.
Bên ngoài trời vẫn không ngừng đổ mưa, cây cối, hoa cỏ trong sân cũng đọng lại đầy vệt nước, ánh đèn mờ chiếu sáng cả một mảnh sân.
Đột nhiên có người ôm lấy Chương Bách Ngôn từ phía sau.
Anh nghiêng người nhìn sang, khuôn mặt của Tân Dụ áp vào lưng anh, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng và mềm mại: “Chương Bách Ngôn, sao em lại luôn nghĩ việc anh phá sản là chuyện tốt nhỉ?”
Trái tim anh nghe cô nói xong bỗng dịu lại.
Thật lâu sau, anh mới khẽ nói: "Hiện tại có lẽ vẫn còn chưa quá cực khổ, sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."
Đôi tay đang ôm anh của Tân Dụ càng thêm siết chặt hơn, cô rất muốn nói cho anh biết rằng mình cũng có tiền riêng.
Nhưng cô cũng biết Chương Bách Ngôn tuyệt đối sẽ không đụng đến số tiền kia của cô, bởi anh đã nói anh có thể nuôi được hai mẹ con họ.
Hai người vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một người thì rửa bát, người kia thì đứng phía sau thủ thỉ chuyện trò. Cũng vì thế mà bọn họ phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới rửa số bát ít ỏi này.
Đêm nay cả hai người đều ngủ rất say.
Trời còn chưa sáng hẳn thì Chương Bách Ngôn đã thức dậy để làm bữa sáng cho hai mẹ con Tần Dụ, sau đó anh đến công ty giải quyết nốt một số việc còn lại.
Đến khi Tần Dụ tỉnh dậy, Chương Bách Ngôn đã không còn ở trên giường nữa, chiếc gối bên cạnh cũng đã lạnh từ lâu, trong chăn chỉ còn sót lại chút ít hơi ấm của anh.
Đêm qua trước khi ngủ, hai người bọn họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Cho dù cô thấy anh đã nhắm mắt nhưng miệng của anh thì vẫn luôn đáp lại lời cô.
Tân Dụ biết anh mệt mỏi nên cũng không nói thêm gì, cô khẽ tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.
Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ cô mới từ từ đi xuống nhà.
Nhưng không ngờ hôm nay nhà của bọn họ lại có hai vị khách đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!