Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Minh không chịu cho cô xuống xe, ôm cô ngồi bên trong.
Cứ ôm nhau như vậy cũng khiến lòng người rung động. Không biết qua bao lâu...
Ôn Noãn tựa lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi lên đây.”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, luôn mang theo chút ham muốn: “Năm sau dọn về chỗ anh, nhé?”
Ôn Noãn ngẩn ra. Cô nhẹ nhàng đứng dậy thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Cô biết đêm nay quá mập mờ cho nên anh mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, cái này không trách anh.
Là do cô không nói rõ ràng.
Ôn Noãn đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt tóc, chần chừ một hồi mới mở miệng: “Hoắc Minh, không phải chúng ta như bây giờ cũng khá tốt sao?”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh có xuất thân tốt, được người ta tâng bốc đã quen, đây là lần đầu tiên theo đuổi một người phụ nữ. Còn nữa, đêm nay anh đã đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng.
Đến cả “chuyện đớ”, anh cũng đã làm!
Anh cũng nhẹ nhàng ngồi thẳng, bàn tay đẹp khẽ vuốt tay lái.
“Ôn Noãn, thứ anh muốn chính là yêu đương nghiêm túc.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Thật ra cô cũng không thể tin tưởng anh hoàn toàn, hơn nữa mặc dù Kiều An kết hôn nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
Cô lựa chọn bảo vệ chính mình, không sai.
Tính thiếu gia của Hoắc Minh trỗi dậy, nói chuyện không còn dễ nghe như trước: “Ôn Noãn, em sướng rồi không thèm nhận nợ à? Lúc anh hầu hạ em, em cũng đâu có lạnh lùng như thết”
Anh nhéo mặt cô: “Muốn anh nhắc bài cho em sao?”
Ôn Noãn vỗ vào tay anh.
Cô cũng không sợ anh, chỉ đỏ mặt: “Là anh tự nguyện, đâu phải tôi yêu cầu!”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên sâu thẳm.
Ôn Noãn cảm thấy tiếp tục nói thêm sẽ không còn vui vẻ gì nữa, vì thế đẩy cửa xuống xe.
Tay cô bị giữ lại.
Cả người cô lọt vào trong vòng ôm của anh.
Hoắc Minh dán môi lên vành tai cô, hạ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt! Anh quá nóng nảy! Ôn Noãn... Anh thật sự muốn ở bên em, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ lên