Lục U nói xong, lập tức muốn đi!
Bỗng dưng, Diệp Bạch bắt được cổ tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng cầu xin: “Lục U, ít nhất hãy cho anh một cơ hội bù đắp! Chúng ta thử một lần, có lẽ...”
“Không có khả năng!”
Giọng điệu Lục U trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Diệp Bạch, chúng ta đã sớm thử qua! Hơn nữa không chỉ là một lần thôi đâu!”
Kết quả mỗi lần, không phải làm cho cô thương tâm thì cũng là thất vọng.
Nhưng nếu để Lục U lựa chọn, cô vẫn sẽ lựa chọn thất vọng... Cô vẫn hy vọng anh sống thật tốt, bởi vì thất vọng sẽ thoải mái, nhưng thương tâm có thể sẽ đi theo cả đời.
Cô dứt khoát rời đi!
Diệp Bạch cuối cùng không thể giữ được cô.
Bên kia đường canh gác, Lục Thước nhìn Lục U rời đi, lúc này thân thể mới dựa vào vách tường thoáng thả lỏng một chút, cũng vươn cánh tay ôm vợ nhỏ, và
chỉ ôm cô vào lòng mà không hề tạo ra một tiếng động nào.
Một lúc lâu sau, Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh rõ ràng không đồng ý để bọn họ ở cùng một chỗ, sao lại không ngăn cản thế?”
Đèn pha lê sáng lấp lánh,
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước khiến nó càng trông đẹp hơn, Lục Huân quả thực không dám nhìn nhiều, tuy rằng đã kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn không có tiền đồ thế đó!
Lục Thước cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi lại: “Lục U để ý đến cậu ta sao?”
Lục Huân lắc đầu.
Lục Thước cười khẽ: “Đã nói rồi, chân mọc trên người cậu ta thì không ngăn được, hơn nữa mọi người đều đuổi tới chỗ ở của thị trưởng C, vậy anh có phải cũng nên học theo cậu ta, chuyển công ty qua đó rồi đưa bọn nhỏ đi theo, chỉ vì muốn trông chừng cậu ta không?”
Lục Huân nhìn anh chằm chằm.
Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, dịu dàng nói: “Đồ ngốc!”
Bên kia vì Diệp Bạch mà Lục U về trước.
Tài xế ở dưới lầu chờ, thấy cô xuống lầu, vội vàng chạy tới đỡ, một bên còn lẩm bẩm: “Cô cả sao cô lại đi trước vậy?”
Lục U cười yếu ớt: “Mẹ tôi gặp một người nên không đi được.” Cô khế vuốt bụng nói: “Không có gì đáng ngại! Đứa nhỏ rất ngoan!”
Tuy nói như vậy, tài xế vẫn cẩn thận đỡ cô lên xe, quan tâm đóng cửa xe lại... Lúc đứng thẳng dậy vừa lúc nhìn thấy Diệp Bạch đuổi theo.
Tài xế cười gượng hai tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp!” Diệp Bạch nói: “Tôi nói với Lục U vài câu.”
Tài xế suy nghĩ một chút, vẫn đi gõ cửa sổ xe: “Cô cả, Tổng Giám đốc Diệp muốn nói chuyện với cô!”
Lục U hạ cửa sổ xe xuống.
Diệp Bạch đưa những món trang sức cho cô: “Những thứ này là mua tặng em”
Lục U im lặng nhìn chăm chú.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, lúc trước chúng ta ở bên nhau anh cũng từng mua không ít trang sức cho tôi! Lúc chuyển đi tôi cũng không mang theo, tôi nghĩ trước kia tôi không cần, bây giờ lại càng không cần!”
Ánh mắt Diệp Bạch sâu hoắm.
Nhưng Lục U không mềm lòng, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên trước mặt anh... Kỳ thật lúc này ai cũng không dễ chịu, Lục U chỉ mong anh không cần cứu vãn, như vậy trong lòng cô sẽ thoải mái một chút, bởi vì Diệp Bạch luôn xuất hiện, giống như lột từng lớp vết thương trong lòng cô ra.
Tài xế lên xe, xe từ từ khởi động.
Cô vẫn không nhịn được đỏ mắt, mũi cũng vậy, cô vẫn không thể thờ ơ với người này!
Mưa lại bắt đầu rơi... Nước mưa làm ướt thân xe quý giá, cũng làm ướt lễ phục trên người Diệp Bạch, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý... Đứng ước chừng hai phút, anh mới
tìm được xe của mình, ngồi lên xe đi theo hướng Lục U vừa đi.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website