Người bình thường không có quá nhiều chỉ phí thử sai như vậy, mà Lục U cô bởi vì xuất thân, cho dù hai đoạn tình cảm đều rối tinh rối mù, nhưng cô vẫn có năng lực nuôi lớn hai đứa nhỏ, vẫn có thể để cho chúng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Minh Châu cảm thấy mềm lòng khi nghe điều này.
Bà cúi đầu nói: “Mẹ và bố con, cũng rất yêu hai con... Còn có Tiểu Huân và bọn nhỏ.”
Có lế năm đó lúc Lục Thước kết hôn, trong lòng bà vẫn có một chút khó xử.
Nhưng những năm qua đi, bà đã sớm coi Lục Huân là con của mình, giống như con bé trời sinh đã lớn lên ở nhà họ Lục, tuy hai mà một...
Trong lúc nói chuyện, xe chậm rãi chạy vào nhà họ Lục.
Tối hôm sau, tại hiện trường dạ tiệc từ thiện, toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố B đều tới.
Ngoại trừ Lục U, Minh Châu cũng lôi Lục Huân ra ngoài, bà nói thế này: “Cả ngày đều bận choáng váng với bài tập của con cái, thời gian rảnh rỗi lại phải ứng phó với Lục Thước, nào có thời gian của mình cơ chứ!”
Lục Huân đỏ mặt.
Cô thậm chí không dám nhìn chồng lấy một lần, Lục Thước nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, cười khế một tiếng, chậm rãi nói: “Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt! Vừa hay, anh cũng đang rảnh!”
Lục Huân ra ngoài một chuyến, thật không dễ dàng.
Lục U cảm thán: Chị dâu thật sự đã bị anh trai điêu khiển rồi!
Chiếc xe màu đen dừng lại, người gác cửa khách sạn đi tới mở cửa, bốn người nhà họ Lục xuống xe... Minh Châu sóng vai đi cùng Lục Huân, còn anh trai thì bảo vệ em gái, đến cửa lại gặp phải người quen.
Diệp Bạch.
Diệp Bạch đứng ở khu hút thuốc bên cạnh cửa vào, một bộ âu phục màu đen kinh điển, đang châm điếu thuốc nhưng càng giống như là đang đợi người, thấy
mấy người nhà họ Lục tới, anh lập tức dập điếu thuốc, ánh mắt nhìn Lục U thật sâu.
Lục U mang thai.
Cơ hội lựa chọn lễ phục không nhiều lắm, cô chọn một bộ váy thêu màu nude, chẳng những không lộ dáng người thay đổi ngược lại còn cảm thấy có thêm chút ý riêng, thêm một chiếc cà vạt đen phía sau đầu càng tăng thêm sự sang trọng và quý phái.
Diệp Bạch nhìn hồi lâu...
Lục U cũng thấy anh, cô lựa chọn không để ý tới.
hi Diệp Bạch đi tới, Lục Thước hừ nhẹ một tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp đúng là có mặt ở khắp mọi nơi! Sau cậu không ra nước ngoài chăm sóc bệnh nhân thế?”
Diệp Bạch thực sự bị anh ấy làm tổn thương.
Anh không tiện phản bác, thấp giọng gọi Minh Châu một tiếng mẹ, Minh Châu trước mặt mọi người cũng không tiện làm cho người ta không xuống đài được, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, Lục Huân nhìn ánh mắt mẹ chồng và chồng, cũng không dám nói gì với Diệp Bạch.
Lục U lạnh nhạt nói: “Vào đi!”
Đang lúc chuẩn bị đi, cổ tay bị người bắt được... Diệp Bạch đợi thật lâu mới có cơ hội như vậy, anh nói nhỏ: “Lục U, chúng ta nói chuyện!”
“Giữa chúng ta, không có gì để nói.”
Lục U đẩy anh ra, đi vào trong đại sảnh, Diệp Bạch sợ cô phản cảm nên không dám dây dưa nhiều.
Lục Thước vỗ nhẹ vai Diệp Bạch: “Tổng Giám đốc Diệp, giữ khoảng cách, xin tự trọng!”
Trước khi bước vào, anh ấy liếc mắt nhìn vợ.
Lục Huân vội vàng kéo cánh tay anh ấy, từng bước theo sát chồng... Chỉ dám liếc mắt nhìn Diệp Bạch.
Ngay lúc này, Lục Thước vẫn không hài lòng: “Em vừa mới nhìn cậu ta! Người đàn ông phụ tình có cái gì đẹp mắt!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website