Lục Thước dừng một chút, nói: “Anh chờ đó!”
Sau đó điện thoại cúp máy.
Ước chừng năm phút sau, Lục Thước bước ra khỏi biệt thự, anh ấy mặc quần tây đen, áo len cố lọ… ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc trắng như tuyết.
Cơn gió đêm thổi bay ngọn tóc được cắt tỉa gọn gàng của anh ây.
Trông anh tuấn và rạng rỡ sức sống.
Diệp Bạch tiến lên một bước, hai người đàn ông đẹp trai như nhau đứng đối mặt nhau, Diệp Bạch lên tiếng trước: “Tôi muốn gặp Lục u một l’ân.”
Lục Thước véo đầu điếu thuốc rồi dập tắt.
Anh ấy nhìn Diệp Bạch hỏi: “Anh muốn gặp con bé, nhưng anh có hỏi xem con bé có muốn gặp anh hay chưa? Diệp Bạch, thật sự chịu anh luôn đấy, có phải anh nghĩ rằng em gái tôi ngủ với Chương Bách Ngôn và có một đứa con rồi đổ cho anh đúng không? Anh đang sỉ nhục chính anh, hay là đang sỉ nhục em gái tôi… Nhà họ Lục thiếu phí nuôi dưỡng sao, cần anh phải trả tiền sao?”
Anh ấy thực sự quá tức giận, nói mấy lời tàn nhẫn.
“Nếu anh không thế mang lại hạnh phúc cho con bé thì đừng trêu chọc con bé nữa!”
“Là chính anh cầu xin con bé quay lại, anh bẩn thỉu, Lục u còn chưa từng nói mấy câu khó nghe… cuối cùng lại bị anh bôi nhọ! Diệp Bạch, hôm nay tôi nói cho anh một câu, anh và Lục u không có khả năng, đừng nói là bổ mẹ tôi, ngay cả người làm anh trai như tôi cũng sẽ không đồng ý để con bé lại ở bên anh nữa.”
“Tại sao lại phải ở bên anh? Thích bị anh vu khống hay thích bị anh chà đạp?”
Anh ấy không nhịn được, đấm một cái: “Đúng là khốn nạn!”
Diệp Bạch không đánh trả.
Lục Thước đánh mấy cái rồi dừng lại.
Anh ấy chỉnh lại quần áo: “Không phải tôi hết giận, mà là không đáng! Diệp Bạch, sau này đừng đến đây nữa. Đúng lúc anh và Lục U chưa đăng ký kết hôn lại, nên không có chuyện gì… Cũng tốt, phân chia sạch sẽ!”
Lục Thước xoay người rời đi.
Diệp Bạch ngã vào thân xe, một lúc sau mới đứng thẳng lên, hỏi: “Đứa trẻ kia đâu?”
Lục Thước khựng lại.
Anh ấy suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi lại: “Không phải anh nói là của Chương Bách Ngôn sao? Nếu là con của chương Bách Ngôn thì liên quan gì đến anh? Nếu muốn có con thì đi tìm cái cô Gina đó sinh giúp anh đi, tôi nghĩ cô ta rất sẵn sàng đấy.”
Thân thể Diệp Bạch đập mạnh vào thùng xe.
Rất lâu sau cũng không thế đứng dậy được…
Tiếng trẻ con trong sân càng lúc càng gần, Tiếu Lục Hồi cùng các anh chị chơi trốn tìm, đang trốn ở cửa.
Cô bé nhìn thấy Diệp Bạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!