Cô nhìn Bạch Vi, nhẹ giọng lại: “Anh đối xử với Bạch Vi tốt một chút.”
Cảnh Sâm ngây ra.
Trong ấn tượng của anh ta, Bạch Vi là một người phụ nữ lỗ mãng ngốc nghếch, mà tính tình Ôn Noãn lại quá lạnh lùng, không cảm nhận được hương vị tình người, không ngờ rằng cô lại rất quan tâm tới Bạch Vi.
Cảnh Sâm 'ờ một tiếng, đưa Bạch Vi rời đi.
Ôn Noãn tiễn Bạch Vi, quay lại rửa tay.
Gia cảnh Diêu Tử An lớn mạnh mà nhân cách lại chẳng ra gì! Trên người Cảnh Sâm cũng có không ít tật xấu của con ông cháu cha, thế nhưng ngay cả là vậy, cô vẫn hy vọng anh ta có thể che chở cho Bạch Vi.
Ôn Noãn lo lắng cho Bạch Vi.
Cô đứng một mình ở lối đi nhỏ phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm thành phố B hồi lâu.
Đêm nay là giao thừa, nơi nơi vô cùng náo nhiệt, thế nhưng ... Cũng có rất nhiều người không có chốn quay về.
Điện thoại của Hoắc Minh cũng tới ngay vào lúc này.
Giọng nói của anh trong đêm đông trở nên dịu dàng khó tưởng.
“Cần anh đi lên không?”
Ôn Noãn không muốn quá dính người, càng không muốn cuộc sống cá nhân và công việc lẫn lộn vào nhau, cô nhẹ giọng nói: “Một lát là xong, anh ngồi trong xe chờ tôi một chút.”
Hoắc Minh cười nhẹ nhàng.
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên, cô cảm thấy chắc chắn là vì cô đã uống rượu vang đỏ.
Lúc xuống lầu đã sắp mười giờ đêm. Chiếc Bentley vàng kim của Hoắc Minh ngừng ở dưới lầu khách sạn còn anh thì đang đứng phía dưới đèn đường,
khó có khi thấy anh không hút thuốc.
Dáng vẻ lịch lãm sang trọng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ.
Ôn Noãn đi đến trước mặt anh.
Hoắc Minh ôm cô một cái, lẩm bẩm nói: “Anh nhớ em cả một ngày.”
Những lời âu yếm này không có một người phụ nữ nào không thích, Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng ướt át.
Hoắc Minh ôm lấy cô, một tay mở cửa xe hộ cô, đỡ cô lên xe.
Bên trong xe vô cùng ấm áp, sau khi Ôn Noãn tiến vào thì tự nhiên cởi áo khoác ra rồi mới quay đầu đặt ở phía sau. Lúc cô xoay người lại bỗng thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh.
“Hoắc Minh, làm sao vậy?”
Hoắc Minh khẽ vuốt người cô một cái, hắng giọng: “Gởi áo khoác rồi, dáng người vòng nào ra vòng nấy.”
Mặt Ôn Noãn có hơi đỏ lên.
Giọng nói của Hoắc Minh rất dịu dàng: “Nghe thư ký Trương nói chú xuất viện rồi.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô muốn cảm ơn anh nhưng đầu ngón tay thon dài của Hoắc Minh đã chặn nhẹ trước cánh môi cô.