Diệp Bạch dừng lại, xoay người: “Gina tự sát! Anh phải đến chỗ cô ấy.”
Tự sát?
Sao lại có sự trùng hợp như vậy…
Lục u nhịn không được nói: “Diệp Bạch, anh có nghĩ cô ta giả vờ không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bạch trở nên cực kỳ khó coi.
Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt Lục u chưa bao giờ thấy, cứ như đang nhìn một người xa lạ.
Diệp Bạch chậm chạp lên tiếng: “Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả… Còn đứa bé, anh nghĩ thế này Lục u, em nên suy nghĩ cấn thận xem có quên chuyện gì không, chẳng hạn như có hỏm nào đó uống rượu hơi nhiều, tâm trạng hào hứng, nên gặp lại tình cũ không kiềm chế được đã xảy ra một số chuyện…”
Cả người Lục u đều run rẩy.
Cô không dám chấp nhận đây là những lời mà Diệp Bạch có thế nói.
Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ừng ực nước, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống.
Cô tin lầm người rồi.
Đây là suy nghĩ lúc này của cô!
Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô, nhưng rồi rốt cuộc vẫn xoay người, vội vàng rời đi…
Lục u ngồi ngây người trên bàn học.
Nơi đây… nơi đây chứa đựng toàn bộ hồi ức tốt đẹp của cô và Diệp Bạch, nhưng từ hôm nay mọi thứ đều đã tan biến không còn tồn tại… Cô gái cùng đám cưới trong mơ cũng đã chết.
Chết theo lời nói của của Diệp Bạch.
Chết theo ánh mắt không còn sự tin tưởng của Diệp Bạch.
Cô không làm loạn, cô thậm chí còn không rơi nước mắt, cô chỉ im lặng ngồi… Cho dù hệ thống sưởi đã mở nhưng ban đêm những ngày đầu xuân vẫn mang hơi lạnh, khiến cả người cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Vú em bối rối tiến vào phòng: “Cô Lục, ông chủ…”
Lục u ngửa đầu, không cho nước mắt rơi xuống.
Cô khẽ nói: “Tôi biết rồi!”
Vú em không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể xoa tay chờ Lục u dặn dò. Một hồi lâu sau, Lục u mới nhẹ giọng nói: “Lục Hồi ngủ rồi, đừng đánh thức con bé, sáng sớm mai chúng ta dọn đồ về biệt thự.”
Khi nói những lời này, trong lòng cô hoàn toàn vỡ vụn.
Vú em đoán cô Lục và ngài Diệp đã cãi nhau ‘âm ĩ đến không thể cứu vãn được nữa.
Bà ấy không biết cách an ủi, chỉ đành buông tiếng thở dài rồi rời khỏi phòng.
Lục u ngồi im lặng thật lâu.
Cô từ từ cúi đầu, khẽ vỗ về bụng, tưởng tượng dáng vẻ đứa bé sau khi chào đời… Nhưng bây giờ cô do dự không biết có nên giữ lại hay không.
Suốt một đêm, cô không hề chợp mắt.
Bên tai cô cứ vang vọng những lời Diệp Bạch nói… ‘Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!’
Lục u nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!