Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi lên, một tay cởi áo khoác thay bé con, anh chăm sóc cho con thuận buồm xuôi gió, căn bản không giống như lần đầu tiên.
Tiểu Lục Hồi cũng thích anh.
Cởi áo khoác ra, bé con người nhỏ đầu to, dề thương ghé vào trong lòng ngực Diệp Bạch, đôi tay ngắn còn ôm chặt lấy anh… Diệp Bạch cúi đầu thơm cô bé, giương mắt nói ới Lục U: “Con bé rất đáng yêu.”
Lục u ngồi dậy, cũng duỗi tay ra vuốt ve cái mông nhỏ của Tiếu Lục Hồi.
Thịt mum múp.
Cô bé đá hai chân, ngáp một cái, sau đó đôi chân nhỏ chổng lên bụng Diệp Bạch rồi ngủ khò khò
Diệp Bạch nhìn Lục U: “Cứ thế là ngủ rồi hả?”
Lục u ừ một tiếng: “Con thường xuyên chỉ cần vài giây là ngủ!”
Cô nhận lấy con, thật cấn thận ôm lên trên giường, cởi giày vớ ra đắp chăn đàng hoàng cho cô bé… Bé con mới ngủ, khuôn mặt ửng đỏ, lại trắng trẻo hồng hào, ngay cả hơi thở cũng thơm tho ngọt ngào.
Diệp Bạch ôm Lục u từ phía sau.
Ánh mắt anh lại nhìn Tiếu Lục Hồi, anh nghĩ, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp.
Cả đời này, anh cùng Lục u cũng chỉ có một đứa con này.
Nhưng dường như cũng đã rất thỏa mãn.
Con vẫn còn ở đây, Lục U bị anh ôm lấy, cô có hơi không được tự nhiên.
Nghiêng người hỏi anh: “Ăn cơm trước nhé? Có hơi đói bụng!”
Diệp Bạch ừ một tiếng.
Anh vổ nhẹ người cô, dịu dàng nói: “Em đi rửa mặt trước, anh đi ra ngoài dọn dẹp một chút, vừa rồi Tiểu Lục Hồi ném đồ khắp mọi nơi.”
Nói xong anh cũng cười.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!