Vàng của anh đã mất đi sức sống.
Bọn họ không cần phải tránh thai.
Nghĩ đến đây, không có người đàn ông nào không thể đế ý, Diệp Bạch xoay người lại đè cô dưới thân… Mạnh mẽ đến mức khiến Lục u không kiềm chế được, vừa khóc vừa kêu.
Sau mấy hiệp, cả người thấm đầm mồ hôi.
Còn có hơi đau…
Xong việc, người đàn ông thoải mái tỏ vẻ rất xin lỗi, anh hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, hạ giọng xin lỗi.
Lục u không nói gì.
Cô chỉ ôm anh, ôm chặt lấy anh.
Lúc tắm rửa, chỉ có một mình cô.
Dòng nước mang theo hơi nóng không ngừng chảy xuống, từ từ lướt qua bên gáy, dừng ở bụng nhỏ bằng phẳng, trắng nõn… Lục u nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.
Bổng nhiên cô nhớ tới điều mới vừa rồi trong tình thế cấp bách cò đã nói ra.
Diệp Bạch nói anh bị vô sinh.
Tuy rằng con cái không phải là tất cả nhưng cũng không thể chỉ dựa vào một tờ kết luận rồi cảm thấy thật sự không thế có nữa, có khi kết quả khám sai thì sao, có khi cơ thể anh đã khôi phục rồi thì sao?
Cô nghĩ, chờ tới khi bọn họ thật sự ở bên nhau, cô sẽ thuyết phục anh tới bệnh viện khám một lần.
Có lẽ là do bác sĩ nhìn thầm thôi…
Cô đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Bạch ở trong phòng sách, anh đang xử lý công việc của công ty Đa quốc gia… Sau khi bố của anh bị chấn thương ở chân, công việc ở bên kia cũng do Diệp Bạch tiếp nhận.
Sự cố vào hai năm trước vẫn khiến tim Lục u đập nhanh nhưng cỏ không thể ngăn cản người đàn ông ấy, không cho anh làm việc chỉ vì sự sợ hãi của mình.
Cô có hơi mệt mỏi, tự mình nằm lên giường ngủ.
Lúc ý thứ dần trở nên mơ hồ, cô sờ bên gối, bỗng nhiên có hơi nhớ Tiểu Lục Hòi…
Tuyết rơi đầy trời, nếu được ôm bé con mềm mại vào trong ngực thì tốt biết bao.
Phía bên kia, bữa tụ họp của bạn cùng trường đã kết thúc.
Chương Bách Ngôn uống chút rượu, Tân Dụ đỡ anh đi về phía bãi đỗ xe.
Phía sau truyền đến tiếng Từ Chiêm Nhu nổi điên: “Chương Bách Ngôn, tôi biết tôi không thua cô ta mà tôi đã thua Lục u… Anh thấy Diệp Bạch tới nên không thể uống thay cô ta, trong lòng anh nhất định rất khó chịu! Có lẽ hiện tại anh sẽ đi thuê phòng khách sạn, Chương Bách Ngôn, tôi rất xem thường anh, mấy năm nay anh vẫn không thế cưới được người ta mà lại lựa chọn cưới một người phụ nữ mà mình hoàn toàn không có cảm giác! Các người vẫn chưa xảy ra quan hệ đúng không, đối với gương mặt nhạt nhẽo này, anh có thể ngủ được sao?”
Bốn phía xung quanh toàn là bạn học.
Lời nói của Từ chiêm Nhu vô cùng bùng nố.
Nhưng không ai dám nói tiếp, có phải không muốn sống nữa không, cũng chỉ có Từ Chiêm Nhu mới dám bóc khuyết điếm của Chương Bách Ngôn ra… Nhìn đi, sắc mặt của Chương Bách Ngôn khó coi lắm rồi kìa!
Từ Chiêm Nhu nói xong thì có hơi hối hận, rồi cũng không hối hận.
Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh như băng.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Xem ra cô đang chê sự nghiệp của chồng cô quá thuận lợi, cảm thấy ở độ tuổi của anh ta cần học hỏi thêm kinh nghiệm đúng không!”
Mặt Từ Chiêm Nhu trở nên tái nhợt: “Chương Bách Ngôn, anh có ý gì?”
Chương Bách Ngôn không thèm đế ý đến cô ta.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!