Lần này Ôn Noãn không nói gì nữa.
Ít nhiều cô cũng đã có phần xuôi theo...
Hoắc Minh rất mệt, hơn nữa còn không được làm chuyện kia, nhưng theo đuổi phụ nữ thì cần phải tốn thời gian thôi.
Anh lái xe đưa cô về chung cư.
Anh nói rõ nếu đã quay ngựa bắt đầu theo đuổi phụ nữ, vậy thì phải gọi là vô cùng săn sóc.
Cô nhận chìa khóa xe, nói câu cảm ơn.
Tài xế cũng rất biết cách nói chuyện: “Luật sư Hoắc đã dặn tôi không được đánh thức cô Ôn”
Ôn Noãn gật đầu rồi lại nói một câu cảm ơn nữa.
Cô ngồi trên xe bỗng nhận được điện thoại của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá.
Dì Nguyễn vẫn không hiểu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Cho nên đành hỏi Ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn khẽ vuốt tay lái, nhẹ giọng nói: “Dì nhận lấy đi!”
Dì Nguyễn ít nhiều cũng thấy vui mừng, bà ấy thật sự rất quý Hoắc Minh, cũng hy vọng anh và Ôn Noãn có thể có kết quả tốt.
Cúp điện thoại...
Ôn Noãn nhìn di động, nội tâm hơi giấy dụa.
Đối với cô mà nói, Hoắc Minh giống như một bao kẹo chứa độc, cô biết rõ bên trong có độc nhưng bề ngoài lại quá xinh đẹp khiến cô khó lòng kiềm chế.
Cuối cùng cô nhắn: [Cảm ơn luật sư Hoắc.]
Trong một tuần tiếp theo Hoắc Minh cực kỳ ga lăng.
Anh đưa Ôn Noãn đi chơi hết một vòng thành phố B, toàn đi xem ở các buổi biểu diễn nghệ thuật tao nhã hoặc
tới nhà hàng nổi danh.
Ôn Noãn và Cảnh Từ từng tới một nhà hàng đồ ăn Mexico, anh cũng cố ý tới đó thêm lần nữa.
Thật trùng hợp, đã vậy còn gặp Cảnh Từ và vợ chưa cưới.
Trường hợp này cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Hoắc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cố ý không đấy?”
Hoắc Minh cười vô cùng vui vẻ.