Cuối cùng, Diệp Bạch vẫn đưa cô trở về.
Có lẽ bởi vì tâm trạng của hai người khác nhau.
Không khí bên trong xe trở nên khác lạ, rất vi diệu, khó có thể miêu tả được bầu không khí này, cũng chỉ có một đôi nam nữ từng trải mới có thể cảm giác được.
Xe dừng lại bên ngoài biệt thự của Lục u.
Lục u đang định mở cửa xe lại phát hiện xe đã bị khóa lại từ bên trong, cô nghiêng người nhìn về phía Diệp Bạch.
Diệp Bạch im lặng nhìn cô: “Nhiệt độ bên ngoài khá thấp, đế anh lái xe vào bên trong… Không phải Tiểu Lục Hồi không ở nhà sao? Như vậy em cũng không cần phải lo lắng việc anh tiếp xúc quá nhiều với con bé, ảnh hưởng tới tuối thơ của con.”
Lời này như đang hóa giải bầu không khí rồi lại mang tính công kích, thật ra lại có chút ý muốn thử.
Lục u rũ mắt: “Anh không cần nói bóng gió như vậy.”
Diệp Bạch chỉ mỉm cười nhẹ.
Hơi vui vẻ.
Lục u hoảng hốt nhớ lại, không chỉ riêng mình cô, ngay cả Diệp Bạch cũng đã lâu không nở nụ cười thật lòng, rõ ràng trước kia anh rất thích cười. Nghĩtới đây cô lại nhìn anh nhiều thêm một chút.
Giây tiếp theo, tay cô bị nắm chặt, đặt lên mặt anh.
Bên trong xe ấm áp.
Gương mặt tuấn tú vô cùng ấm áp, hòa cùng hơi thở nam tính thuần khiết… Lục U muốn dịch tay ra nhưng Diệp Bạch không chịu.
Anh nắm lấy tay cô, tiếp tục kéo cô tới gần, mãi cho đến khi cô ngã vào trong lòng ngực của anh.
Giọng nói của anh trở nên khàn đặc lạ thường: “Anh không nói bóng nói gió, em vĩnh viễn không chịu thừa nhận em thích anh… Lục u, thích anh là chuyện em khó có thể nói thành lời, phải không?”
Anh hiểu rõ cô như vậy, lại khiến cò trở nên khó xử.
Khóe mắt Lục u ươn ướt, cô nén lại rồi quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Không hiểu anh đang nói gì!”
Giọng nói của Diệp Bạch trở nên khàn hơn
một chút: “Lục u, em biết anh đang nói cái gì mà, em chỉ không dám thừa nhận mà thôi.”
Anh không nói tiếp.
Chỉ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên chóp mũi của cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong xe vừa đen tối nhưng rất ấm áp… Cuối cùng, Diệp Bạch vẫn lái xe đi vào bên trong, lúc Lục u xuống xe anh đưa áo khoác của mình cho cô mặc, hơn nữa còn kéo kín mít: “Đừng để lạnh rồi bị cảm!”
Trước sự dịu dàng của anh, cô không có cách nào nói lời từ chối.
“Diệp Bạch, mổi quan hệ giữa chúng ta không hề thay đối một chút nào!”
Anh dịu dàng mỉm cười: “Anh biết, hiện tại chúng ta chỉ có mối quan hệ thể xác thôi!” Nói xong, anh mở cửa đi xuống xe, vòng đến bên kia mở cửa xe cho cô.
Lúc Lục u xuống xe, giương mắt nhìn thẳng vào trong mắt Diệp Bạch.
Con ngươi của anh còn đen tối hơn cả màn đêm.
Lục u lên lầu, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng ỏ tô rời đi truyền đến từ dưới lầu.
Cô đi ra sân thượng.
vẫn khoác chiếc áo lông sẫm màu của Diệp Bạch, rất dài cũng rất ấm áp… Trong đêm khuya, dưới làn sương mờ ảo, cô nhìn theo hướng chiếc xe thể thao màu đen rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!