“Bên ngoài cũng nhiều đàn ông như vậy,
không thấy em đặc biệt thích aỉ cả.”
Diệp Bạch nhìn cô chăm chú: “Vậy em có thừa nhận tối qua em đã cảm thấy rất thoải mái không?”
Lục u cũng không phủ nhận nữa: “Tôi thừa nhận, đúng thật là rất thoải mái!”
Diệp Bạch buông con dao trong tay xuống, dùng khăn giấy lau tay, thong thả nói: “Vậy chắc là em không phiền, khi nào chúng ta có nhu cầu thì thỏa mãn người kia một chút!”
“Phiền!”
Lục u cũng đặt ly sữa trong tay xuống: “Tổng Giám đổc Diệp, cảm ơn anh đã chiêu đãi tối qua, tôi đi trước!”
Diệp Bạch bắt lấy tay cô: “Em vội thế? Sao nào, còn muốn đi xem mắt nữa à?”
Lục U nhếch mép cười lạnh.
Cô không phủ nhận: “Đúng vậy? Không được sao? Diệp Bạch, đừng nghĩ anh vừa ngủ với tôi xong thì có thế can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi. Sau này tồi có đi xem mắt, anh vui lòng đừng xuất hiện nữa, bớt phá chuyện tốt của tôi đi”
Cô đã cáu rồi thì anh cũng đừng hòng vui vẻ!
Diệp Bạch rất muốn nhốt cô vào trong lòng,
giày vò cô thật mạnh bạo, để cô không bao giờ phun ra những lời chọc giận người khác như thế này nữa, chỉ có thể gọi tên anh… Giống như tối hôm qua vậy, ngoan ngoãn để anh làm gì tùy thích.
Nhưng Lục u khi tỉnh táo lại lạnh lùng như băng vậy.
Cuối cùng, anh cũng đưa cô về.
Cô không cho anh lái xe vào biệt thự, xe vừa dừng ở cổng cô đã xuống xe, Diệp Bạch hạ cửa kính xe, nhẹ giọng nói: “Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng chạy lung tung nữa.”
Lục u không đáp lời, cũng không quay đầu lại.
Cô đi thẳng vào biệt thự.
Cô đang nghĩ… trước đây bọn họ là mổi quan hệ thân mật nhất, là vợ chồng, nhưng đèm qua bọn họ lại như hai người đàn ông và phụ nữ xa lạ, bừa bãi tận hưởng vui thú tình dục.
Cô và Diệp Bạch, sao lại đi đến bước đường này?
Từ sau đêm ngủ chung đó, Lục U luôn tránh mặt Diệp Bạch.
Cò không nhận điện thoại của anh.
Không tham gia các hoạt động xã giao.
Diệp Bạch cũng không vào được biệt thự của cô, gọi cho cô mấy lần cũng không được bắt máy, sau đó dì giúp việc trong nhà mới nói cô Lục đã quay về biệt thự nhà họ Lục ở mấy hôm.
Diệp Bạch chỉ có thể đến công ty của cô đế tìm vẫn là tạp chí đó.
Diệp Bạch bước vào thang máy cũ đi lên, nhìn thấy những họa báo quen thuộc dán trên vách thang máy, anh bổng nhớ tới khoảng thời gian trước đây của bọn họ… Sau khi cô mang thai, anh thường xuyên đến đây đón cô tan làm, sau đó dẫn cô đi ăn đồ ngon.
Sau khi Lục u ăn no liền không thích động tay làm gì nữa, có khi cô còn nhảy lên người anh, đế anh bế.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!