Lục u cúi đầu, nhìn tin nhắn thật lâu.
Chỉ vài chữ đơn giản này, cô từng trông mong tận mấy năm.
Chỉ vài chữ đơn giản này, cô phải trông mong hơn một tháng qua.
Cuối cùng cô cũng chờ được, nhưng đã không còn cảm giác vui mừng nữa… Cô không trả lời, bởi vì không biết phải trả lời anh như thế nào, chẳng lẽ cô lại đi hỏi anh bệnh tình của Gina thế nào rồi?
Lục u thả điện thoại di động xuống, còn ngấn ngơ trong chốc lát mới khởi động xe.
Cô vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, dẫn Tiểu Lục Hồi đi phỏng vấn.
Theo lý mà nói, Tiểu Lục Hồi vẫn còn quá nhỏ, nhưng vị giáo viên ở trường quá thích cô bé, không chịu nổi trước vẻ xinh đẹp đáng yêu còn biết làm nũng của cô bé nên nhanh chóng quyết định nhận vào.
Hình như Tiểu Lục Hồi cũng biết mình rất được người khác yêu thích, khi rời đi, cô bé nắm lấy ngón tay mẹ, mềm giọng nói hẹn gặp lại thật ngọt ngào, làm cho các giáo viên nữ ở trường đều nhũn tim.
Ra tới bên ngoài, Lục u thơm con bé mấy cái.
Tiếu Lục u cũng ôm cố mẹ, trên đời này, chỉ có theo mẹ là tốt nhất.
Mẹ con họ vừa đi vừa nói nói cười cười.
Nhưng vừa ngước mắt lên, ý cười của Lục u cứng đờ, cô nhìn thấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch đang dựa vào xe hút thuốc, thấy hai mẹ con đi ra thì đứng thẳng người dậy, bọn họ cách nhau bảy tám mét, hai người đều nhìn nhau, trông anh rõ ràng là gầy hơn trước rất nhiều.
Cô yên lặng thầm nghĩ: chăm sóc người bệnh hẳn là vất vả lắm đây.
Nhưng cô cũng không tránh né, bế Tiếu Lục Hồi đi tới.
Khi đến gần, Tiểu Lục Hồi cũng thấy rõ Diệp Bạch.
Cô bé vổn dĩ định đòi anh ôm, nhưng không hiếu tại sao lại rút tay lại dựa vào vai mẹ, cặp mắt đen láy mong chờ về phía nhìn Diệp Bạch…
Lục u bình tĩnh nói: “Có vẻ con bé không nhận ra anh.”
Đúng vậy, anh đi hơn một tháng trời, con nít rất nhạy cảm, cô bé sẽ thắc mắc tại sao người chú hay ở bên mình mỗi ngày lại đột nhiên không xuất hiện nữa!
Diệp Bạch đau xót trong lòng.
Anh bước tới, đưa tay về phía Tiểu Lục Hồi, đứa trẻ cứ ôm cố mẹ mình chứ không cho anh ôm… Diệp Bạch đành vươn tay xoa đầu cô bé.
Bỗng nhiên Tiếu Lục Hồi bật khóc.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lớn cứ rơi lã chã… như những hạt đậu nhỏ.
Lục u cũng rất buồn lòng, trước khi quay lại với Diệp Bạch, cô từng hỏi anh liệu anh đã suy nghĩ kỹ càng chưa… Nếu anh ở bên cô, có nghĩa là anh sẽ trở thành bố Lục Hồi.
Ngày trước khi có Diệp Bạch, Tiểu Lục Hồi vui vẻ biết bao nhiêu, giờ lại tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Lục u cố kiềm nén, không bộc phát ngay tại đây.
Trẻ con vốn dễ mềm lòng, Tiểu Lục Hồi tức giận với Diệp Bạch một lát nhưng vẫn không nỡ tránh né anh, cô bé đưa hai cánh tay mũm mĩm ra đòi anh bế, Diệp Bạch ôm cô bé thật chặt trong vòng tay mình.
Anh hôn đứa trẻ, ngấng đầu nói với Lục U: “Anh bảo tài xế về rồi, đế anh đưa hai mẹ con về!”
Lục u cũng không phản đổi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!