Cô bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Hoắc Minh gặm nhẹ cổ cô, giọng nói dịu dàng: "Em có trách tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”
Ôn Noãn không tránh ra.
Cô đến đây là để khiến anh vui vẻ và thỏa mãn.
Cô chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "Nếu có, liệu anh có bỏ qua cho tôi không?”
Hoắc Minh cười khẽ, không trả lời câu hỏi của cô, trái lại còn ghé vào bên tai cô tán tỉnh: "Cái hôm qua tôi gửi cho em có dễ nghe không? Em có muốn thử nghe bản trực tiếp tại hiện trường không?”
Ôn Noãn khế cần môi.
Cô thật sự chưa từng gặp được một người đàn ông nào có thể phóng đãng đến mức độ này!
Mà người như vậy, lại là Hoắc Minh! Cô không thèm để ý đến anh, bưng đồ ăn đến bàn ăn.
Hoắc Minh không giận, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.
Giống như căn hộ này phải có Ôn Noãn thì mới tính là hoàn chỉnh.
Anh đàng hoàng ăn cơm.
Nhưng ăn xong lại không còn nghiêm chỉnh nữa, anh đi đến quầy bar rót hai ly rượu vang đỏ.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Minh mỉm cười lười biếng: "Sao nào, em muốn làm ngay à?"
Không phải Ôn Noãn rất muốn làm mấy chuyện tình thú đó với anh, Hoắc Minh quá biết cách mê hoặc lòng người, cô sợ lòng mình sẽ không giữ được, cho nên giả vờ rộng rãi ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống hôn cằm anh.
"Chẳng phải anh muốn cái này à?"
Hoắc Minh không muốn làm nhanh như vậy, nhưng anh là người đàn ông có nhu cầu bình thường, cho nên không
thể chịu nổi cám dõ.
Ánh mắt anh thâm thúy, còn muốn chơi mấy trò tình thú.
Ôn Noãn khế cười.
Cô cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nghiêng nhẹ đi, đổ hết lên quần tây tối màu của anh.
Rượu đỏ thâm, làm cho quần tây của anh trở nên đầm màu hơn, nhìn có vẻ ướt át.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói của Hoắc Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!
Lại nhẫn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!
Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.
Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau... Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn không thả lỏng được.