Lục U và Lục Huân nói chuyện tới khuya.
Đêm khuya, Lục Huân lặng lẽ trở về, cô sợ quấy rầy Lục Thước, khom lưng vào cửa...
Đèn bật một tiếng liền sáng lên.
Lục Thước dựa vào đầu giường, rõ ràng đang chờ cô.
Lục Huân ngượng ngùng bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, phát hiện chồng còn đang nhìn mình bèn dịch lên trên, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào vào cơ bụng anh...
Cẩn thận sờ.
Lục Thước sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa bực vừa buồn cười: “Em đang sợ gì!”
Lục Huân thành thật nói: “Hôm nay anh ăn nhiều hàu sống quá! Em sợ anh không nhịn được! Lục Thước, chúng ta có hai đứa con là Lục Trầm và Lục Từ rồi, em không muốn sinh nữa... Anh không thích đeo cái kia.”
Mỗi lần cô muốn anh đeo lên, anh luôn đúng lý hợp tình,
Nói sinh thêm đứa nữa.
Lục Huân không muốn sinh nữa.
Cô dè dặt nói ra như vậy, trong lòng Lục Thước mềm nhũn, lại có hơi buồn cười, anh ôm lấy cổ cô rồi kéo cô kề sát cổ mình, cúi đầu một cái là có thể chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô.
Anh cúi đầu lẩm bẩm: “Đồ ngốc! Anh đều tính ngày.”
Khi cô ở thời kỳ an toàn, anh mới không dùng cái đó.
Lục Huân ngước mắt nhìn anh.
Anh chưa bao giờ nói điều này... Lục Thước lại cười: “Ăn hàu sống thì sao? Anh thấy Doãn Tư còn ăn nhiều hơn!”
Anh hôn cô: “Anh muốn chờ em trở về, chúng ta nói chuyện một chút.” Trước đó vài ngày, anh đi công tác,
Sau khi về thành phố B thì công ty lại rất bận rộn, trước sau một tháng, cũng không thể tâm sự trò chuyện với cô... Lục Thước rất nhớ cô.
Nói tới cũng lạ, rõ ràng cùng sống trong một căn phòng nhưng anh vẫn nhớ cô.
Người đến tuổi trung niên, tình cảm anh đối với cô,
Vẫn mãnh liệt như khi còn trẻ.
Bên khác, Lục U trở lại phòng ngủ, Tiểu Lục Hồi nằm trên giường lớn ngủ ngon lành.
Chăn bị đá văng.
Cơ thể nhỏ nhắn mặc áo liền thân, dang rộng hai tay hai chân, cẳng chân mum múp.
Lục U đắp chăn cho cô bé, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, sau đó tựa vào đầu giường, im lặng nhìn Tiểu Lục Hồi... Đứa trẻ lớn rất nhanh, nháy mắt đã lớn như vậy rồi.
Cô im lặng nhìn, không khỏi nhớ tới Diệp Bạch.
Nhớ tới lúc chạng vạng, mồi hồi ân ái trong sân sau kia.
Cho tới bây giờ, dường như cơ thể cô còn sót lại cảm giác do bàn tay Diệp Bạch để lại, nói cô không hề rung động thì là nói dối nhưng Lục U lại không biết phải đối mặt với anh như nào, càng không biết đối mặt với Gina bên cạnh anh như nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!