Chờ mẹ con hai người ra ngoài, bảo mẫu trong nhà đi tới nói: “Diệp... Ngài ấy làm một bàn ăn lớn, bọn trẻ trong nhà đều rất vui vẻ!”
Lục U nhìn một phần cua hoàng đế phô mai đó, trước bàn ăn còn có bảy tám đứa trẻ...
Đương nhiên cô sẽ không mất hứng. Cô giao đứa trẻ cho bảo mẫu: “Chú ý đừng cho con bé ăn sống.”
Bảo mẫu đón Tiểu Lục Hồi, ôi một tiếng, dáng vẻ rất vui, rõ ràng là sợ cô không đồng ý.
Lục U cười nhạt, không nói gì!
Bên ngoài rất nhộn nhịp nhưng cô cũng không có tâm trạng đi tham gia nữa, cô kéo áo choàng trên người lại, đi vòng ra sân sau, cô nghĩ...
Có lẽ Diệp Bạch sẽ có chuyện muốn nói với cô.
Dù sao cũng phải nói rõ ràng thôi!
Quả thật, cô đi một vòng nhỏ quanh sân sau, Diệp Bạch đã theo sau cô nhẹ nhàng gọi: “Lục U.”
Cơ thể Lục U dừng lại, từ từ quay đầu.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Diệp Bạch đứng cách cô ba bốn mét, anh gầy hơn trước rất nhiều, bây giờ trông càng giống dòng máu phương Đông hơn, gần như không nhìn ra một chút dáng vẻ con lai.
Lục U chờ vài giây, anh đi lên trước.
Họ đi cạnh nhau, dáng vẻ rất bình tĩnh, giống như là vợ chồng bình thường đi dạo sau bữa tối.
Nhưng họ đều biết không phải vậy.
Họ xa cách mà xa lạ.
Lục U chăm chú nhìn khung cảnh xa xa, cô nói: “Diệp Bạch, khi trước anh ở bên tôi, là vì nghĩ tôi cần anh, hiện giờ... Anh cũng thấy, không có anh tôi cũng có thể sống rất tốt.”
Diệp Bạch dừng lại, nhìn cô.
Lục U rũ mắt cười yếu ớt: “Tôi từng nói, giữa chúng ta, vấn đề chưa bao giờ là Chương Bách Ngôn.”
Là anh không cần cô nữa!
Nếu là người có chút lòng tự trọng, cũng nên thu dọn hành lý, cách xa anh.
Diệp Bạch nhìn cô chăm chú.
Rất lâu, anh mới khó khăn mở miệng: “Lục U, anh hối hận rồi!”
Lục U vẫn cười nhạt: “Anh hối hận là vì Chương Bách Ngôn không cần tôi sao? Vì anh ta đính hôn, cho nên anh cảm thấy tôi là kẻ đáng thương không ai muốn, Lục Hồi cũng là... Diệp Bạch, thu lại lòng thương hại của anh đi, tình yêu chưa bao giờ là bố thí lại càng không phải tội nghiệp, cũng không phải tạm bợ.”
Đoạn tình cảm giữa cô và anh đã qua rồi.
Cô có một đứa con, ngay cả dũng khí và tự tin xoay chuyển một người đàn ông cũng không có, một câu nói đã đẩy cô rơi xuống vực sâu.
Cô cũng không dám tin anh nữa. Lại tin anh... Không rời không bỏ, mãi mãi yêu cô.
Lục U không muốn nói nhiều lời, giữa hai người họ, điều nên nói sớm đã nói
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: “Diệp Bạch, sau này đừng tới nữa!”
Diệp Bạch nhìn cô.
Anh cảm thấy Lục U có hơi khác, cũng không phải nói yêu hay không yêu anh mà là cả người cô đều thay đổi... Quá khứ dù cô bị Chương Bách Ngôn làm tổn thương nhưng cô vẫn rất yêu cuộc sống, cô vẫn sẽ cười, vẫn sẽ khóc.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website