Lục U nói xong rồi nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt cô vừa vặn chạm mắt với Diệp Bạch. Vì anh đang nhìn cô.
Lục U chỉ nhìn anh hai giây rồi di chuyển ánh mắt, tiếp tục nói vài chuyện cá nhân của phụ nữ với Hoắc Kiều.
Diệp Bạch vẫn nhìn cô. Vài xiên cá chiên nhỏ được ném vào tay anh, Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Không
mang đồ ăn theo cũng không trả tiền! Không làm thì không được ăn! Không chỉ cậu, còn có Lục U và Tiểu Lục Hồi ăn nữa, cậu đều phải nướng!”
Diệp Bạch cười nhạt, ngồi nướng cá. Lục Thước bàn chuyện làm ăn với Hoắc Doãn Tư, ngược lại Trương Sùng Quang nghiện con gái, ôm lấy Tiểu Hoäc Tinh... Cô bé vài tuổi ngoan ngoãn ở trong lòng bố, ăn thịt nướng thơm phức.
Thịt đều là Diệp Bạch nướng.
Trương Sùng Quang an ủi anh: “Cậu cũng đừng khó chịu! Đây là quy định ở nơi này, những người tập sự luôn phải vất vả hơn chút, khi hai thằng nhóc Lục. 'Thước và Hoắc Doãn Tư hợp thành nhóm chèn ép người khác... Tốt nhất cậu đừng phản kháng! Phản kháng cũng chẳng ích gì, ý nghĩ xấu trong bụng hai đứa nó đều là người này nhiều hơn người kia!”
Diệp Bạch đã sớm trải nghiệm qua.
Trương Sùng Quang vẫn giữ khoảng cách với anh, dù sao bản thân anh ấy cũng mới có vài ngày tốt đẹp.
Anh ấy lừa Diệp Bạch nướng rất nhiều thịt.
Kết quả là mấy ngày nay dạ dày của Lục U không tốt lắm, không ăn những thứ dầu mỡ này... Tiểu Lục Hồi cũng quá nhỏ không thể ăn được, kết quả Trương Quang Sùng được hời.
Diệp Bạch cũng không tức giận.
Một mình anh nấu ăn cho Lục U và Tiểu Lục Hồi, dùng một con cua hoàng đế thượng hạng làm một phần món ăn.
Ra khỏi phòng bếp, trong sân, hoàng hôn đã buông xuống. Lại không thấy bóng dáng Lục U và Tiểu Lục Hồi đâu.
Diệp Bạch và Lục U đã làm vợ chồng hơn nửa năm, lại vô cùng thân thiết với nhà họ Lục, anh rất quen thuộc với nơi này... Vì vậy liền đi đại sảnh tìm người.
Kết quả tìm được một người nhỏ trong phòng vệ sinh.
Tiểu Lục Hồi đứng nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới đỏ bừng, thì ra là muốn đi đại tiện mà dưới tầng không có giấy.
Lục U lên tầng lấy, bé con không nhịn được nữa. Nhìn thấy Diệp Bạch, Tiểu Lục Hồi khóc lên: “Cục cưng muốn đi đại tiện!”
Diệp Bạch buồn cười nhưng đồng thời lại có hơi chua xót, anh vội vàng bế bé con lên, một tay cởi quần nhỏ ra cho cô bé, đặt trên bồn cầu...
Xi xì hai tiếng.
Thối hoắc...
Tiểu Lục Hồi có hơi xấu hổ, cô bé lại không biết bày tỏ như nào, chỉ lấy đôi tay mũm mĩm che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, dường như làm như vậy sẽ không bị người ta ngửi thấy mùi thối.
Diệp Bạch nhẹ nhàng kéo tay cô bé xuống.
Anh dỗ dành cô bé: “Bé cưng không thối.”
Tiểu Lục Hồi nôn nóng nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to đen nháy, nhấp nháy. nhấp nháy.
Khoảnh khắc đó, trái tim Diệp Bạch đều đang run rẩy. Thật ra, người anh cần xin lỗi đâu chỉ là Lục U, mà còn cả Tiểu Lục Hồi.
Anh đã từng mong chờ cô bé sinh ra như vậy!
Lục U đã đứng ở cửa một lúc lâu, cô xoay người tựa vào tường. Kéo dài thật lâu, cô mới đi vào nhẹ nhàng nói: “Để tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!