Nói ra, gương vỡ khó lành.
Lục U cân nhắc, cô vẫn rất chân thành nói với anh ta: “Chương Bách Ngôn, tôi không muốn lừa dối anh! Đồng thời, tôi cũng không muốn gượng ép chính mình !”
Chương Bách Ngôn hiểu rõ ý của cô.
Anh ta không gượng ép nữa, hai người cùng yên lặng đứng đấy, Lục U nói một chút về chuyện của Tiểu Lục Hồi, Chương Bách Ngôn cũng nói tình hình gần đây của bạn cùng lớp đại học... Họ đã từng yêu nhau, bây giờ lại giống như người bạn cũ trò chuyện về chuyện cũ.
Chỉ là một người đã buông tay bước ra ngoài.
Người kia, có lẽ cả đời khó quên.
Lục U nghiêng đầu cười yếu ớt: “Nghe nói lúc trước anh đi xem mắt, có ai thích hợp không?”
Chương Bách Ngôn dừng lại khoảng hai phút.
Anh ta nhìn ánh mắt của cô, nói rất chậm: “Có người mới du học từ nước. ngoài về, gia đình kinh doanh may vá, hơn ba mươi tuổi, cũng rất thích hợp, tính cách cũng không tệ... Có thể sống chung.”
Lục U cũng không cảm thấy khó hiểu.
Vẻ ngoài của Chương Bách Ngôn đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, rất dễ tìm một người vợ phù hợp.
Cô có chút xúc động, vậy mà cuối cùng không phải là Từ Chiêm Nhu. Cô chúc mừng anh ta.
Đột nhiên Chương Bách Ngôn hỏi cô: “Lục U, nếu như không có Diệp Bạch, chúng ta còn có thể không?”
Lục U giật mình.
Cô không nghĩ đến Chương Bách Ngôn lại nhắc đến Diệp Bạch, đợi khi tỉnh táo lại, cô nhìn cảnh đêm khuya ngoài kia... giọng thật thấp: “Chương Bách Ngôn, chờ khi anh kết hôn có con, anh sẽ không hỏi lại tôi vấn đề này nữa.”
Chương Bách Ngôn hơi suy nghĩ, anh ta cũng biết được đáp án.
Anh ta không nói tiếp, chỉ là cùng yên lặng đứng đó với cô.
Anh ta nghĩ đây là lần cuối cùng họ đứng chung như vậy, dây dưa tầm mười năm, rốt cuộc họ vẫn muốn hoàn toàn kết thúc... Vẫn phải có cuộc đời riêng của
từng người.
Khi phải rời đi, giọng Chương Bách Ngôn hơi khàn: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, bất kể như thế nào, anh. . ”
Anh ta muốn nói, anh ta cũng là bố của Tiểu Lục Hồi.
Thế nhưng lời này cũng giống như vừa rồi, vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.
Lúc Chương Bách Ngôn rời đi, anh ta nhìn thấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch cũng tham gia tiệc tối nhưng cũng không một mình ở sảnh tiệc với Lục U, anh ra ngoài hóng mát, không ngờ đụng phải Lục U và Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn yên lặng nhìn Diệp Bạch vài giây, rời đi hướng khác. Ở hành lang khách sạn, tiếng giày da rõ ràng, càng lúc càng xa. Lục U trông thấy Diệp Bạch.
Kể từ lần cuối gặp nhau, đã qua hai tháng, khi nhìn thấy anh, lòng cô vẫn xúc động, nhưng cô nghĩ đến quan hệ của bọn họ bây giờ, chỉ thích hợp quen biết sơ.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!