Có lẽ Lục U đoán được mục đích đến của đối phương, cô mời người ta ngồi xuống.
Hoäc Kiều nhìn ra bọn họ có chuyện cần nói, nên dẫn Tiểu Diệp Hồi ra ngoài chơi, nói trời tối mới trở về.
Lục U dở khóc dở cười.
Đến khi Hoắc Kiều dắt người đi, cô lại ngồi xuống, từ từ nhấp một hớp cà phê rồi nói: “Luật sư Chu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Luật sư Chu gượng cười.
Thực ra cậu ta cũng không muốn nhận cái củ khoai lang bỏng tay này, nhưng đây là lệnh của cấp trên, cậu ta không thể không xử lý.
Cậu ta đặt một tập tài liệu lên bàn trà.
Sau khi cân nhắc, cậu ta nói: “Tổng giám đốc Diệp mở một tài khoản cho con, cô chỉ cần ký thay, hàng năm đứa trẻ có thể nhận được sáu tỷ phí sinh hoạt.”
Cậu ta còn nói: “Tôi biết nhà của cô không thiếu gì thứ này, nhưng dù sao con cái là của chung, cần cùng nhau chăm sóc.”
Lục U cúi đầu nhìn xem tập tài liệu kia.
Một lát sau, cô cười: “Không cần đâu! Không cần anh ta nuôi cùng đâu! Con là của một mình tôi.”
Luật sư Chu cho rằng cô đang tức giận, cười với cô: “Đương nhiên đứa trẻ này. là của chung hai người rồi!”
Nụ cười của Lục U nhạt dần.
Luật sư Chu thấy cô đàn gảy tai trâu, cũng không dám nói quá nhiều, liền nhanh chóng dọn đẹp tài liệu trở về công ty... Lục U vẫn ngồi vị trí cũ, châm chậm uống cà phê.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây...
Luật sư Chu trở về công ty báo cáo, Diệp Bạch mới xử lý xong một nhóm tài liệu, ngồi dựa vào ghế da nghỉ ngơi.
Luật sư Chu gõ cửa bước vào.
Diệp Bạch mở mắt ra, trông thấy cậu ta, hơi ngồi dậy: rồi?”
Luật sư Chu mang tài liệu đặt lên bàn làm việc.
Cậu ta than nhẹ: “Thật không dễ giải quyết! Thái độ của Tổng Giám đốc Lục rất kiên quyết, không chịu nhận lấy ý tốt của ngài.”
Diệp Bạch nhìn xuống, yên lặng nhìn phần tài liệu kia. Anh đã sớm đoán được quyết định của Lục U.
Từ sau khi cô dọn đi, đã hai tháng họ chưa từng gặp mặt nhau... Không phải là Diệp Bạch không muốn gặp cô, không phải là không muốn gặp Tiểu Diệp Hồi, nhưng anh nhịn xuống không đi nhìn các cô.
Luật sư Chu nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng anh hối hận vì đã ly hôn, liền cố ý nhắc tới trước mặt anh: “Tiểu Diệp Hồi lại lớn thêm rồi, lần trước nhìn thấy cô bé đi đường còn chưa vững, lần này đã có thể chạy! Vẻ ngoài xinh đẹp giống mẹt... Phải rồi, cơ thể của Tổng Giám đốc Lục không được khoẻ, lúc rời đi tôi nghe thím kia nói dường như đã bệnh hai tháng nay, cũng không đi ra ngoài.”
Bàn tay của Diệp Bạch hơi nắm lại.
Luật sư Chu nhắc đến đó thì dừng lại, cậu ta không nói tiếp, tìm lý do rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!