Bách Ngôn nối lại, nhưng tôi không thể chấp nhận bên cạnh anh có người khác! Anh đã từng nói sẽ không bao giờ khiến tôi phải khổ sở cơ mà.”
“Giữa chúng ta, thật sự không còn gì để nói nữa.”
Lục U nói xong, khẽ lau đuôi mắt.
Cô vẫn muốn khóc, cô không phải là người vô cảm, cũng không phải là người máy.
Lục U rời đi.
Ở cửa thang máy, Diệp Bạch đuổi kịp cô, anh bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào thang máy... Đây là thang máy riêng của Tổng Giám đốc, không có ai ở bên trong.
Anh kẹp cô vào giữa cơ thể mình và vách tường trong thang máy khiến Lục U không động đậy được, bởi vì chỉ cần di chuyển thì cơ thể của họ lập tức chạm vào nhau.
Điều này khiến cô khó chịu.
“Sao em không lấy con ngựa gỗ đó đi? Có lẽ Diệp Hồi rất thích nó."
Lục U nghe thấy mà hoảng hốt.
Thật lâu sau cô mới cất giọng: “Tôi đã xin đổi tên cho con bé, sau này không gọi là Diệp Hồi nữa, mà gọi là Lục Hồi.”
Cô ngửa đầu nhìn anh: “Diệp Bạch, anh có biết tại sao con bé gọi là Diệp Hồi không?”
“Anh biết!”
“Biết mà anh còn đối xử với tôi như vậy!”
Diệp Bạch không lên tiếng, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, lúc này cô đang ở trong lòng anh.
Gần kề như vậy.
Gần đến mức anh dâng lên một khát vọng, khát vọng cô vẫn là của mình.
Anh cũng làm như vậy, anh muốn hôn cô.
Lục U quay mặt sang chỗ khác, không để cho anh hôn, cô nghiêng mặt, giọng cô trầm xuống, cực kỳ khó chịu: “Diệp Bạch, trong túi áo anh còn giấy chứng nhận ly hôn đấy! Chúng ta đã không thuộc về nhau, cho dù anh không kết hôn cũng nên trung thành với một nửa kia của anh chứ.”
Diệp Bạch không giải thích.
Thang máy đi xuống, con số màu đỏ nhảy lên.
Định một tiếng, thang máy đã đến tầng một nhưng Diệp Bạch lại không tránh ra.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú người trong lòng.
Giọng Lục U nhẹ nhàng: “Diệp Bạch, tôi hơi hận anh, nhưng tôi càng vui hơn vì anh còn sống!”
Nói xong cô đẩy anh ra, đi ra ngoài mà chẳng hề lưu luyến.
Cô nghĩ, cô còn lời chưa nói với Diệp Bạch, nói cảm ơn anh đã bên cô suốt quãng thời gian dài như vậy... Những ký ức đó thật đẹp, chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau.
Ngoại trừ hiện tại, thì quá khứ đã là quá khứ, trước đây vẫn là trước đây.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp!
Diệp Bạch nhìn bóng lưng của cô, anh nghĩ, Lục U giống như chú chim nhỏ được anh nuôi lớn, anh luôn bảo vệ cô, yêu cô, nhưng hai năm không có anh ở đây, chú chim nhỏ này đã có thể tự bay lượn một mình.
Anh không biết trong tương lai anh có hối hận hay không.
Nhưng giờ phút này anh không hề hối hận!
Lục U về đến nhà, bị bệnh một trận.
Tháng bảy, tháng tám cô luôn ở nhà, còn bà vú chăm sóc Tiểu Diệp Hồi. Thỉnh thoảng cô có tinh thần, sẽ cùng con đi tản bộ trong sân một chút. Cuối hè, cuối cùng cô đã ổn.
Hoắc Kiều nói không phải cô bị bệnh, mà tình yêu mới là một căn bệnh, cô mắc phải căn bệnh mang tên Diệp Bạch.
Hoắc Kiều hỏi c Bạch?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!