Bà vú không hỏi thêm gì nữa, kiểm tra lại những đồ vật khác lần cuối rồi rời đi theo chiếc xe.
Lục U ở một mình trong căn hộ nửa tiếng đồng hồ.
Con ngựa gỗ nhỏ kia, được đặt bên cạnh cô... Lẻ loi trơ trọi.
Xung quanh, đồ đạc của Lục U và Diệp Hồi đã được chuyển đi hết, căn hộ dường như quay lại dáng vẻ ban đầu, nhưng làm sao có thể giống như lúc trước, dù sao Lục U và con cũng đã ở đó hai năm rồi.
Ngoài cửa sổ sát đất, mây đỏ giăng kín trời.
Lục U còn nhớ, cô mất Diệp Bạch cũng vào lúc hoàng hôn như vậy.
So với lúc ấy, hình như cô không đau đớn đến thế.
Bởi vì còn tồn tại vẫn tốt hơn ra đi.
Bọn họ từng làm bạn, từng làm người yêu của nhau... Chỉ là thời gian khác. biệt, khiến cô cứ tưởng trong nửa năm gặp nhau đó, bọn họ đã yêu nhau.
Dù hiện tại, cô vẫn chưa thể lấy hết tình cảm của mình trên người Diệp Bạch. Cô vẫn yêu anh! Nhưng, cô không thể chịu đựng nổi tình cảnh như vậy, cô cũng giận chứ.
Giận anh có người khác ở bên cạnh, giận anh nói không yêu mình, vậy cô cũng không yêu anh nữa.
Bóng tối nuốt chửng hết chân trời, Lục U khóa cửa rời đi, lúc đóng cửa lại viền mắt của cô ngấn Cô đóng cửa lại, không chỉ là căn hộ này, mà còn là cuộc hôn nhân của cô và Diệp Bạch.
Tài xế đến đón cô. Lục U ngồi im lặng trong chiếc xe toàn màu đen, khóe mắt đọng nước mắt. Khi chiếc RV màu đen chầm chậm rời đi, cô nhìn thấy Diệp Bạch.
Anh ngồi trong chiếc xe màu trắng, ngón tay thon dài cầm tay lái, Cát Na ngồi vào chiếc ghế phụ bên cạnh anh, còn chú chó Labrador ngồi ở ghế sau.
Sượt ngang qua. Lục U lẳng lặng quay người sang chỗ khác, cô không nhìn anh nữa. Nhưng ở nơi Diệp Bạch không nhìn thấy, nước mắt của cô vẫn tuôn rơi.
Trong chiếc xe màu trắng, Cát Na khế nói: "Cô ấy sẽ không trở về nữa phải không?”
Diệp Bạch không trả lời, anh dùng bàn tay run rẩy lấy ra một hộp thuốc lá từ trong tủ, nhưng anh bật như thế nào chiếc bật lửa cũng không cháy. Anh lấy điếu thuốc trên môi xuống, mở cửa xuống xe.
Cát Na muốn xuống cùng anh.
Nhưng Diệp Bạch quay người mở miệng, giọng điệu của anh rất nghiêm khắc: "Ở trên xe, đừng nhúc nhích!"
Anh không muốn Cát Na đi theo vì đó chính là nhà của anh và Lục U, không ai được phép tiến vào ngoài anh.
Năm phút sau, Diệp Bạch ra khỏi thang máy.
Anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của huyền quan.
Anh từ từ nhắm mắt lại, lấy chiếc chìa khóa dưới thảm. Vì Lục U hay quên chìa khóa, ném chìa lung tung... Nên anh thường đặt chìa khóa ở đây, cô không tìm thấy chìa khóa thì có thể lấy luôn chiếc này.
Diệp Bạch cầm chìa khóa, mở cửa.
Vừa vào cửa, anh đã thấy con ngựa gỗ nhỏ màu xanh trên ghế sô pha mà anh làm cho em bé. Phải mất một tuần mới làm xong, còn phải quét sơn suốt một đêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!