Cuối cùng, anh ôm cô lên, đặt cô ngồi giữa hai chân, lau nước mắt cho cô, bảo đảm: “Sau này anh sẽ không nói nữa, em đừng khóc có được không? Nếu không lát nữa về nhà Lục Trầm lại nói anh bắt nạt em. Thằng nhóc này lớn rồi, biết bảo vệ cho em rồi!"
Lục Huân khóc, yếu đuối như hồi còn trẻ.
Lục Thước nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ít nhiều có chút động tình.
Anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô.
Lúc đầu Lục Huân còn sợ hãi nên từ chối: “Lục Thước, đây là bãi đậu xe.”
Tên đã lên dây, Lục Thước không bắn không được.
Hơn nữa, đây là lối đi riêng dành cho VIP, xe cộ ra vào cả ngày cũng không được mấy chiếc, hơn nữa xe của anh vẫn còn dán phim nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Anh hôn cô, dỗ dành cô.
Từ trước đến nay Lục Huân đều không cưỡng lại sự dụ dỗ của anh, thế là thoáng cái đã mềm nhũn nằm trong ngực anh, thành một vũng nước xuân.
€ó lẽ là do lâu rồi chưa làm.
Lần này Lục Thước tới rất mãnh liệt, chiếc xe địa hình trọng tải lớn không ngừng rung chuyển, giống như sự run rẩy của người phụ nữ đang làm chuyện đó...
Khi lên đỉnh, Lục Huân ôm chặt chồng, khe khế nức nở.
Lục Thước cảm thấy còn chưa đủ.
Anh cúi đầu hôn cô, chờ cô hoà hoãn lại thì bất mãn lẩm bẩm: “Lần nữa!”
Tiếp tục mấy hiệp nữa.
Lục Huân cực kỳ mệt mỏi, cô cũng không còn sức lực phối hợp với anh, bèn ghé lên hõm cổ anh, mặc anh thỏa mãn... Lục Thước cũng chậm lại, dịu dàng hôn cô.
“Lục Thước!"
Lục Huân nhỏ giọng gọi anh, làn da ướt đãm mồ hôi của cô áp vào người anh, tuy không thoải mái nhưng cũng đủ thân mật.
Cô mệt mỏi vô cùng, nửa mê nửa tỉnh, lẩm bẩm rằng cô yêu anh.
Thực ra không chỉ là tình yêu.
Trên thế giới này, cô gần như chỉ có Lục Thước, gia đình thư ký Liễu đã đi định cư ở nước ngoài... Dù hàng năm họ đều lui tới nhưng dù sao đã không còn
ở đây nữa, cho nên cô chỉ còn lại một mình Lục Thước.
Con cái sẽ lớn lên, phải để chúng giang cánh bay, lúc đó bên cạnh cô chỉ có Lục Thước, chồng cô.
Trước giờ Lục Huân vẫn luôn thờ ơ, nhưng cô yêu Lục Thước sâu đậm, mà Lục Thước là người duy nhất trên đời này cô không thể có được nhưng lại muốn có nhất... Cuối cùng, cô đã có được, được anh đối xử dịu dàng.
Làm được hai lần, thực ra Lục Thước còn chưa thấy đủ. Nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục, anh chỉnh trang quần áo lại cho.
Lục Huân, cẩn thận ôm cô để cô ngủ một lát, đợi cô tỉnh lại, tinh thần sảng khoái hơn, anh hôn lên mặt cô nói: “Anh đưa em về nhà.”
Khi Lục Huân đứng lên chợt nhớ tới điều gì đó.
Lục Thước nhíu mày thật sâu, giọng nói cũng trầm hơn: “Anh lau cho em.”
Lục Huân: ... *
Kể từ khi mẹ Chương làm loạn, Chương Bách Ngôn đã chuyển bà ta đến một bệnh viện khác, từ đó Lục U cũng được thanh tịnh hơn.
Một ngày trước khi cô xuất viện, Chương Bách Ngôn có mặt tại bệnh viện.
Anh đến để lấy kết quả DNA.
Đúng vậy, anh đã nghĩ cách lấy được tóc của đứa bé, gửi nó đi cùng với tóc của mình và tiến hành so sánh DNA.
Vị bác sĩ quen thuộc đưa cho anh một chiếc túi giấy màu nâu, vỗ nhẹ vào vai anh: "Anh hãy suy nghĩ cho rõ ràng, anh đã đính hôn với Từ Chiêm Nhu. Nếu chuyện này bị bại lộ sẽ không tốt cho danh tiếng của anh hay Lục UI"
“Hơn nữa Từ Chiêm Nhu nhất định sẽ làm ầm lên.”
Chương Bách Ngôn không cần mở túi cũng đã biết kết quả.
Anh cúi đầu cười nhạt: “Giữ bí mật giúp tôi!”
Bác sĩ thở dài: "Được rồi! Nhưng mà... hiện giờ Lục U không có chồng, hai người lại có một đứa con với nhau . Bách Ngôn, đôi khi tôi thực sự không hiểu nổi anh thích Lục U hay Từ Chiêm Nhu."
Chương Bách Ngôn không trả lời, vì không cần thiết.
Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thích Từ Chiêm Nhu, dù chỉ một giây.
Khi ra ngoài, anh mở túi đựng tài liệu ra, đọc dòng chữ trên đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!