Lục u cố hết sức nghiêng người nhìn đứa bé mới sinh.
Đâu ra mà trắng nõn mềm mại?
Rõ ràng nó có màu hồng, da còn có chút nhăn nheo.
Lục Huân sợ cô không vui nên vội nói: “Hai ngày nữa sẽ đẹp hơn.”
Tay Lục u run rẩy, cô cấn thận chạm vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, nói với giọng rất khẽ: “Đứa bé gọi là Diệp Hồi đi.”
Diệp Hồi, Diệp quay về…
Lục Huân kiềm chế cảm xúc và nước mắt của bản thân, vội vàng nói: “Được! Cái tên rất hay. Nghe hay hơn nhiều so với mấy cái tên thường ngày anh trai em nghĩ ra. Cứ gọi là Diệp Hồi đi.”
Lục u nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa bé.
Diệp Hồi, Diệp Bạch sẽ trở lại…
Trong khi Lục u đang ở bệnh viện sau khi sinh, đúng lúc mẹ Chương bị ngã, gãy xương cấp độ nhẹ.
Phòng bệnh VIP mà bà nằm đối diện với phòng của Lục u.
Từ Chiêm Nhu thường đến bầu bạn với bà ta.
Tất nhiên mục đích cũng là để ép Chương Bách Ngôn kết hôn, nhưng mẹ Chương nói khô cả miệng mà anh vẫn không đồng ý. Thủ tục thì có, nhưng ngày cưới thì không.
Từ Chiêm Nhu đã gần ba mươi lăm tuổi, không khỏi thầm sốt ruột.
Cô ta đỡ mẹ chương đi chụp CT, trên đường đi lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mẹ Chương. Mẹ Chương vổ nhẹ vào tay cô ta, dịu giọng nói: “Chiêm Nhu, cháu yên tâm, bác sẽ lo liệu bên Bách Ngôn, sẽ cho cháu một câu trả lời.”
Thực ra Từ chiêm Nhu chẳng vui vẻ gì.
Đã nhiều năm rồi, câu trả lời này mãi vẫn chẳng thấy đâu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, trong công ty có chuyện gấp. Từ Chiêm Nhu nhìn mẹ Chương nói: “Cháu để y tá đi cùng bác nhé, mấy thư ký dưới quyền cháu làm việc thật không đáng tin, cháu phải đích thân đến công ty mới được.”
Mẹ Chương rất thưởng thức cô ta.
“Cháu đi nhanh đi! chân của bác sắp lành ròi, đừng để chậm trễ công việc.”
Từ Chiêm Nhu vội vàng rời đi.
Mẹ Chương không gọi y tá, chỉ một mình từ từ bước đi… vừa đi vừa bận tâm đến chuyện riêng của con trai. Kỳ thật bà ta cũng không phải là không nghe thấy chuyện đó.
Gần đây Bách Ngôn rất hay ra ngoài, buổi tối cũng không về nhà nhiều. Mối quan hệ của anh với Chiêm Nhu thực sự không như vẻ ngoài.
Mẹ Chương mải mê suy nghĩ đến mức khi ngang qua phòng bệnh VIP ở khu sinh sản thì suýt đụng phải người khác.
Đó là một y tá đang bế một đứa bé trên tay đi tắm.
Mẹ Chương nhìn mà thèm. Con trai bà ta đã gần ba mươi tuổi, đừng nói là sinh con, đến chuyện kết hôn nó còn không chịu ấy chứ. Nhìn xem… con của người ta xinh đẹp biết bao, thoạt nhìn còn có hơi giống Bách Ngôn khi còn nhỏ.
Mẹ Chương thoáng giật mình.
Bà ta gọi người lại: “Đưa đứa bé cho tôi xem một chút.”
Cô y tá chưa kịp nói gì thì mẹ Chương đã khập khiễng bước tới, tay run run đấy quần áo của đứa bé sang một bên… Thật sự càng nhìn càng thấy giống, đặc biệt là lông mày, cái mũi, còn cả nốt ruồi màu đỏ nhạt giữa chân mày.
Những đứa trẻ của nhà họ Chương đều có một nốt ruồi như vậy.
Một lúc sau, mẹ Chương ngước mắt lên hỏi: “Đứa bé này do ai sinh?”
Y tá thầm mắng: “Có bệnh à! Người ta sinh con còn phải báo với bà chắc?”
Mẹ Chương còn muốn hỏi lại, trong phòng bệnh lại có một người đi ra, chính là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh cháu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy mẹ Chương.
Mẹ Chương nhìn thấy kẻ thù thì đỏ cả mắt… song bà ta vẫn nhớ đến đứa trẻ: “Đứa trẻ này là con của Lục u à? Có phải là… là con của Bách Ngôn nhà chúng tôi không?”
Hoắc Minh châu rất không vui.
Trong nhà vừa mất đi một người, tâm trạng bà không tốt.
Bà cũng không khách khí: “Bà Chương, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Chương bị vô sinh nên bà đi khắp nơi nhận cháu à? Ngoài đường làm gì có đứa bé nào rơi rớt cho bà tuỳ tiện nhận đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!