Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2525: Hoắc dốc hết toàn lực




Lục Thước rời đi, anh và Hoắc Doãn Tư gặp nhau ở sân bay.

Diệp Bạch là chồng của Lục u và là cha của đứa trẻ, hai nhà Lục – Hoắc dốc hết toàn lực… Họ đã huy động đội tìm kiếm cứu nạn tốt nhất ở đó, ít nhất ba trăm người, đế tiến hành tìm kiếm cứu nạn toàn diện.

Sau một tuần, những nơi có thế tìm kiếm đã đều đã tìm hết.

Lục Thước lại không chịu bỏ cuộc.

Cả người anh gầy đi rất nhiều, đứng ở nơi trực thăng rơi… nhìn ranh giới được vẽ, cúi đầu châm một điếu thuốc đế nâng cao tinh thần.

Hoắc Doãn Tư cũng không tốt hơn anh chút nào, mặt xám mày tro.

Cậu từ xa đi tới, vổ nhẹ lên vai Lục Thước.

“Cậu nên nghỉ ngơi một lát đi! Đã không ngủ gần hai mươi bốn tiếng rồi.”

Lục Thước cầm đầu thuốc lá, chầm chậm hút thuốc, gò má gầy gò hóp sâu… Chốc lát sau, anh khẽ cười: “Không phải cậu cũng như vậy sao!”

Hoắc Doãn Tư im lặng ôm lấy anh.

cả hai đều không bỏ cuộc, mặc dù trong lòng đều biết rằng Diệp Bạch gần như không còn cơ hội sống sót.

Nhưng bảo bọn họ từ bỏ thế nào đây?

Lục Thước nhìn về bờ biến phía xa, thầm nghĩ chính anh đã nói sẽ đưa Diệp Bạch ra sân bay, phải đưa Diệp Bạch trở về, không nhìn thấy Diệp Bạch thì sao anh về được đây?

Bố mẹ của Diệp Bạch cũng ở đây.

Lục Thước và Hoắc Doãn Tư không chịu bỏ cuộc, cuối cùng trái lại là bố mẹ Diệp Bạch bỏ cuộc. Mẹ của Diệp Bạch là người Trung Quốc thuần túy, bà mặc đồ đen, quỳ xuống đất, nhặt một nắm đất rồi cho vào lọ nhỏ… Bố Diệp Bạch đỡ bà, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.

Mẹ Diệp Bạch cài một bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực.

Đại biểu cho người đã qua đời.

Gió trên núi thối mạnh, ánh mắt Lục Thước khó chịu… Anh quay phắt người đi, trong mắt tràn đầy đỏ tươi.

Hoắc Doãn Tư cũng vậy.

Mẹ Diệp Bạch cầm một chiếc bình nhỏ, bà là một người phụ nữ rất hiền lành, giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng. Bà nói với Lục Thước ý của mình: “Bố của Diệp Bạch sẽ thay mặt quản lý

công ty ở đây. về phần công ty ở thành phố B…”

Mẹ Diệp Bạch nghẹn ngào nức nở: “Đó là tâm huyết của Diệp Bạch. Bác đã bàn bạc với bố nó rồi, sẽ tặng hết cho Lục u và các con.”

Lục Thước nhíu mày.

Thật ra có một số chuyện Diệp Bạch và Lục u chưa từng nói, nhưng với tư cách là anh trai, anh lại biết rõ.

Anh cảm thấy không thích hợp.

Nhưng mẹ Diệp Bạch nhất quyết muốn làm như vậy, gió núi khiến giọng nói của bà khàn khàn: “Thực ra Diệp Bạch đã lập di chúc, thằng bé bàn giao như vậy.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!