Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2524: Rồi anh nhìn vợ mình




Một quãng thời gian dài rất lâu sau đó, Lục u vô số lần hối hận, tại sao ngày đó cô không ăn vạ, tại sao không ngăn cản Diệp Bạch ra nước ngoài, thậm chí… cô xuống lầu tiền anh thôi cũng tốt rồi.

Cô nhớ rõ hôm đó thời tiết rất tốt, sau khi anh trai đưa Diệp Bạch đi rồi trở về đã mang cho cô một phân thạch rau câu, nói là ở sân bay Diệp Bạch cố ý mua cho cô, vì gần đây cô rất thích ăn.

Sau này, Lục U không bao giờ ăn thạch rau câu nữa.

Bởi vì vừa ăn, cô sẽ nghĩ đến Diệp Bạch và hối hận vô số lần.

Sáu ngày sau, vào buổi tối, hoàng hôn buông xuống.

Ánh sáng trong biệt thự đã giảm dần, đằng xa có vài con quạ đang kêu.

Lục u và Lục Huân ngồi trên sô pha ở đại sảnh , Lục Huân đang dạy Lục u đan tất… Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, xe dừng lại, Lục Thước nhảy xuống xe.

Anh đi rất nhanh, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.

“Lục Thước!”

Lục Huân nhìn thấy anh trở về thì không khỏi đứng dậy: “Không phải tối nay anh có tiệc xã giao

quan trọng sao?”

Lục Thước nhìn chằm chằm vào Lục u, nhưng lại nói với vợ: “Em lấy hộ chiếu giúp anh, mấy thứ khác thì không cần. Một lát nữa anh và Doãn Tư sẽ đến úc một chuyến.”

Lục Huân sửng sốt một lát.

Lục Thước nói lại lần nữa, cô ấy mới bình tĩnh lại, lập tức đi lên lầu lấy đồ.

Bình thường mấy thứ này đều do cô ấy bảo quản, nhưng khi cô ấy cầm đồ đi xuống lầu, chân của Lục Huân đã mềm nhũn… Cô ấy hiếu rõ Lục Thước nhất, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì anh sẽ không như vậy, hơn nữa anh còn nói Hoắc Doãn Tư cũng đi.

ủc, chỉ có một khả năng.

Diệp Bạch đã xảy ra chuyện!

Lục Huân thậm chí không dám hỏi, cô ấy sợ kích thích đến Lục u đã mang thai hơn bảy tháng.

ở tầng dưới, Lục u cũng ngơ ngác.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh, có phải Diệp Bạch… đã xảy ra chuyện gì không?”

Lục Thước ngẫm nghĩ.

Cuối cùng anh cũng khỏng hoàn toàn giấu giếm, vì không giấu được, bởi tin tức bên ngoài đã rợp trời rồi.

Anh kiềm chế cảm xúc, nói: “Máy bay trực thăng của Diệp Bạch rơi xuống núi, nhưng ở đó không tìm thấy ai cả… vẫn còn hy vọng sống sót. Anh và Doãn Tư sẽ lập tức chạy tới đó. Còn trong nhà thì có chị dâu em ở với em, bổ mẹ đã nhanh chóng chạy từ thành phố c tới rồi!”

Môi Lục u run run, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lục Thước nhẹ nhàng đè lên vai cô, khàn giọng nói: “Người Diệp Bạch quan tâm nhất là em và đứa bé. Lục u, em đừng để mình và đứa bé gặp chuyện không may, anh trai xin em.”

Lục u cố nén nước mắt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!