Trong nháy mắt đó, Lục u vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt cô thuỳ mị, có sự dịu dàng như lần đầu làm mẹ.
Đó là dáng vẻ mà chương Bách Ngôn chưa từng thấy trước đây.
Dù sao cô Hò cũng từng sinh con, vừa nhìn đã biết, cô ấy không thèm bận tâm đến đôi vợ chồng chưa cưới có nhìn thoáng qua cũng dễ làm người khác chú ý kia, chỉ quan tâm hỏi Lục U: “Đứa bé động đậy à?”
Lục u đặt lòng bàn tay lên bụng, dịu dàng mỉm cười: “Đúng! Đây là lần đầu tiên cử động đây.”
Cô Hồ không kìm được mà đưa tay ra cảm nhận.
Cô ấy ngạc nhiên nói: “Rất hoạt bát nha! Xem tay chân nhỏ bé này cử động mạnh bao nhiêu kìa!”
Trong lòng Lục u mềm mại, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết dáng vẻ cô rũ mi trông thuỳ mị đến mức nào… Cách bốn, năm thước, Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn chăm chú.
Từ Chiêm Nhu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ta cười lạnh: “Chương Bách Ngôn, cũng không phải con anh, anh nhiệt tình như vậy làm gì!”
Chương Bách Ngôn thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt có thể phát ra băng. Kể từ khi mẹ Chương dùng thuốc ép hôn, tuy Chương Bách Ngôn và Từ chiêm Nhu là vợ chồng chưa cưới nhưng mối quan hệ của họ lại ác liệt hơn trước rất nhiều.
Họ đã đính hôn, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu quyết định ngày kết hôn.
Từ Chiêm Nhu rất bất mãn.
Bây giờ nhìn thấy Chương Bách Ngôn có vẻ mất hồn mất vía khi nhìn Lục u, cô ta càng không vui. Cô ta không thèm thử váy cưới nữa, cười lạnh nói: “Được rồi! Dù sao trong mắt anh cũng không có tôi, tôi cho anh không gian. Trái lại tôi muốn xem nếu không có tôi… người yêu cũ của anh có thể sà vào lòng anh hay không! Chương Bách Ngôn, anh nhìn cho rõ, bụng cô ta cũng lớn rồi, là bị Diệp Bạch ngủ thành lớn đó.”
Lời nói của cô ta cực kỳ khó nghe.
Chương Bách Ngôn giơ tay lên, Từ Chiêm Nhu rưng rưng nước mắt, nhìn anh chòng chọc.
Cuối cùng, Chương Bách Ngôn vẫn không đánh.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo nhưng hốc hác của Từ Chiêm Nhu, lạnh lùng nói: “Tôi và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi. Từ chiêm Nhu, chuyện giữa tôi và cô không liên quan gì đến cô ây.
Từ Chiêm Nhau cười đến rơi lệ: “Đau lòng cho cô ta à?”
Chương Bách Ngôn quay người rời đi, Từ Chiêm Nhu gọi anh từ phía sau: “Chương Bách Ngôn.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!