Giữa ban ngày, Chương Bách Ngôn vào câu lạc bộ đập tung ba phòng bao.
Quản lý không biết danh tính của anh ta, báo cảnh sát.
Bên cảnh sát thấy chương Bách Ngôn hơi quen, lập tức gọi điện thoại cho Lục Thước: “Tổng giám đốc Lục, em rể của anh lại vào cục rồi, làm theo lệ thường hay anh sẽ đến đón người?”
Lục Thước đang dự tiệc!
Anh cầm điện thoại bước ra ngoài, chọn một nơi vắng vẻ rồi văng ngay một câu chửi thề: “Cút đi! Ông đang dự lễ đính hôn đây này, em rể tôi đang uổng rượu giao bôi với em gái tôi, đâu ra một đứa em rế nữa.”
“Là cái vị Tống giám đốc Chương tuấn tú lịch sử kia đó!”
Chương Bách Ngôn?
Lục Thước đá đá đầu lưỡi, một lúc sau mới nói: “Lát nữa tôi sẽ tới.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Vừa quay người lạ đã thấy Lục Huân đứng ở phía sau, vẻ mặt lo lắng.
Lục Thước nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài một lát!”
Lục Huân kéo anh lại.
Lục Thước lẳng lặng nhìn cô, Lục Huân cân nhắc một lúc rồi mới khàn giọng nói: “Lục Thước, em biết mình rất ngốc, cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do anh và mẹ làm chủ. Nhưng mà… nhưng mà Lục u cũng là em gái của em, em cảm thấy mình có quyền lên tiếng, em ấy thích Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng thích đứa nhỏ, anh không cần…”
Cô không thể nào nói hết câu.
Lục Thước nhìn cô chằm chằm.
Dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt đen của anh cũng lóng lánh, hồi lâu sau anh mới cười nhạt: “Anh chỉ đi bảo lãnh thôi, sẽ không có chuyện gì đâu! Này, chị dâu phải làm gương đấy, lát nữa nhất định phải đưa cho Lục u một bao lì xì lớn làm phí nuôi con.”
Lục Huân ngưỡng mộ: “Lục Thước, anh tốt quá!”
Lục Thước đột nhiên bước lên ôm lấy cô.
Anh nhớ tới trước đây khi mình muốn trả thù cô, anh đã cố tình tiếp cận, làm cho cô thích mình, sau đó lại bỏ rơi cô… Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm, anh vẫn có thể nhớ rõ đêm đó, Lục
Huân khóc lóc cầu xỉn anh đừng đi trong mưa.
Nhưng anh vẫn bỏ đi.
Lục Thước hôn lên tóc vợ mình, khàn giọng nói: “Anh không tốt chút nào! Tiểu Huân của chúng ta mới tốt!”
Lục Huân hơi xấu hố.
Lục Thước lại hôn cô một cái: “Yên tâm, chút nữa anh về ngay.”
Nhưng Lục Thước không bảo lãnh cho Chương Bách Ngôn, trước khi anh đến thì nhà họ Chương đã cho người bảo lãnh anh ta rồi. Lục Thước đứng trước đồn cảnh sát, yên lặng hút hai điếu thuốc, anh nghĩ có lẽ đã ổn cả rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau Chương Bách Ngôn đã xử lý mọi chuyện sạch sẽ.
Anh ta không dây dưa với Lục u nữa.
Cũng không đến nhà họ Lục gây khó dễ, cứ vậy mà quay lại với cuộc sống bình thường.
Tháng Năm, tin tức anh ta kết hôn với Từ Chiêm Nhu lan truyền, giới thượng lưu lớn như vậy, nghe nói loáng thoáng là mẹ Chương đã dùng cái chết ép buộc, uống gần nửa lọ thuốc ngủ… Chương Bách Ngôn đứng trước giường bệnh đồng ý kết hôn.
Mỗi người dường như đều đã có đích đến.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!