Cô đỏ mặt, đẩy anh ra: “Đứng dậy đi ăn gì đó đi! Em đói rồi.”
Hai tay Diệp Bạch vẫn chống hai bên sườn cô, chổng đấy mấy cái, khiến mặt cô càng đỏ hơn… Anh hôn nhẹ một cái lên khóe môi cô: “Anh nấu cơm khá ngon đấy, sau này chúng ta ăn cơm ở nhà, nhé?”
LỤc u không muốn, vội vàng nói: “Dù sao thì một tháng cũng phải ra ngoài ăn vài lần! Chỉ ăn ở
nhà… sẽ ngán lắm.”
Cô càng nói càng nhỏ, thực sự chột dạ.
Bởi vì cô đã không nấu mà còn kén cá chọn canh.
Diệp Bạch không để ý. Anh tình nguyện nuông chiều cô, đưa tay nhéo mặt cô: “Một tuần sẽ đi ăn ngoài một đến hai lần, hơn nữa, anh sẽ không cho em cơ hội thấy ngán đâu.”
Trong lời của anh còn có ẩn ý khác, ám chỉ gì đó.
Mặt Lục u đỏ bừng, ôm cổ anh, không cho anh nói tiếp.
Diệp Bạch vỗ mông cô: “Đi thay quần áo đi, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà, ngày mai tan làm anh lại đón em tới đây, nấu cơm cho em… Anh có thế đảm bảo ngày nào em cũng được ăn uống đầy đủ, không tới hai tháng nữa sẽ béo lên.”
“Em mới không cần béo lên.”
Diệp Bạch im lặng nhìn cô, hơn nửa ngày vẫn không nói gì. Hồi lâu sau, anh mới sát lại gần hôn cô một cái, giọng khàn đi: “Không béo lên! Lục u của chúng ta phải luôn luôn xinh đẹp.”
Khi ra khỏi cửa, cô thậm chí còn nằm úp sấp trên lưng anh, được anh cõng xuống ga-ra.
ở bên Diệp Bạch, Lục u thấy thực sự rất vui vẻ.
Gần bảy giờ tối, hai người đến một nhà hàng khá ổn.
Vừa bước chân vào, Lục u đã muốn quay người đi ra.
ở cái bàn sát bên cửa sổ, Chương Bách Ngôn đang vừa ăn vừa bàn bạc chuyện công việc với một người phụ nữ, mặc dù Từ Chiêm Nhu cũng ngồi ở đó nhưng chung quy vẫn có vẻ rất mất tự nhiên, có thể nhận ra người phụ nữ kia là một người vô cùng nghiêm khắc.
Diệp Bạch đang tìm chỗ ngồi, quay người lại, cũng nhìn thấy Chương Bách Ngôn. Anh bật cười, không biết đây là duyên phận hay là âm hồn không tan nữa!
Anh ôm Lục u vào: “Qua đó ngồi!”
Lúc này chương Bách Ngôn cũng nhìn thấy hai người họ. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nụ cười hờ hững trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, Từ Chiêm Nhu bên cạnh thì có vẻ vô cùng lúng túng.
Cũng may người phụ nữ kia không phát hiện ra.
Lục u vẫn thấy khó chịu, nhưng cô sẽ không xoay người bỏ đi, như vậy chỉ khiến Diệp Bạch khó xử.
Khi nhân viên phục vụ đến gọi món, cô ngồi chơi điện thoại, suốt quá trình chỉ có Diệp Bạch trao đổi với nhân viên phục vụ… Bởi vì Diệp Bạch biết tất cả sở thích của cô, anh biết cô thích ăn gì nhất.
Cách đó mấy mét, Chương Bách Ngôn đang nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua phía này.
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng phát hiện ra, không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: “Tống Giám đốc Chương, quen sao?”
Chương Bách Ngôn ngấn người, lập tức nở nụ cười: “Cũng tính là quen biết! Quan hệ không quá thân thiết.”
Người kia liền không nhắc lại nữa.
Nói thêm một lát, người phụ nữ phải rời đi, Chương Bách Ngôn bảo Từ Chiêm Nhu đưa bà ấy về khách sạn, Từ chiêm Nhu đứng bên cạnh xe, nhìn Chương Bách Ngôn, cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám cãi lại mệnh lệnh của anh ta, quay người ngồi vào xe.
Chương Bách Ngôn đứng trong gió đêm, cúi đầu châm một điếu thuốc lá, thế nhưng chỉ hút một hơi đã dập tắt.
Khi quay vào thanh toán, anh ta nhìn thấy Lục u đi về phía nhà vệ sinh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ta lạnh lùng, đi theo cô.
Lục u đi vệ sinh xong thì ra ngoài rửa tay, nhưng vừa ngước mắt lên cô lập tức sững sờ.
Chương Bách Ngôn đang đứng dựa vào tường ở gần đó.
Áo khoác của anh ta có lẽ đã bị bỏ lại ở chỗ ngồi, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cao ráo anh tuấn. Anh ta ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, đôi mắt đen lặng lẽ quan sát cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!